Sáng sớm khi chuông báo thức reo lên, Trình Ý mới thức giấc. Rất may là Phó Nhược Hằng lúc này đã rời khỏi phòng cô từ sớm để chuẩn bị bữa sáng cho con gái.
Cô không biết mình đã về nhà bằng cách nào, cũng không biết tại sao bản thân lại ở đây.
Lại nhớ đến hôm qua cô nhào vào lòng anh, đúng là xấu hổ chết mất thôi.
Hai người quen biết nhau chưa lâu nhưng cô lại hành động như vậy, không biết liệu người đàn ông kia có nghĩ cô quá dễ dãi hay không nữa.
Khi cô mơ hồ cảm thấy mát lạnh bên dưới thì cô vội vàng đưa tay sờ xuống ngực, đột nhiên hét lên, “Aaaa…”
Phó Nhược Hằng nghe tiếng hét của cô, đang ở bên dưới cũng vội chạy lên xem thử.
Khi nhìn thấy cô ngồi trên giường, anh liền vội vàng chạy đến.
“Trình Ý, em làm sao vậy?”
“Hôm qua tôi đâu có thay đồ ra đâu, sao bây giờ lại mặc đồ ngủ chứ?”
Lúc này Phó Nhược Hằng mới hiểu ra cô hét cái gì, thì ra là vì chuyện này.
Anh nhìn cô, gãi gãi đầu, dùng điện thoại phát âm.
“Sao em biết mình mặc đồ ngủ?”
“Bộ đồ này rõ ràng là khác với bộ tối qua mà.”
Thì ra tuy cô không nhìn thấy được nhưng trực giác lại cực kỳ mạnh mẽ.
Phó Nhược Hằng cứ tưởng cô sẽ không thể phát hiện ra được.
“Là tôi thay cho em đó…”
Bốp!
Phó Nhược Hằng còn chưa nói xong liền ăn ngay một cú tát của Trình Ý. Anh ngơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476668/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.