“Chú làm gì mẹ con vậy ạ?”
Hình như là Phó Nhược Hằng vừa bị con gái bắt quả tang làm chuyện xấu ngay tại trận rồi.
Anh bối rối nhìn con gái, cô bé tròn xoe mắt nhìn anh. Anh cũng không biết phải làm sao, sao lại sơ suất quên mất con bé vẫn còn đang ở nhà kia chứ?
“Chú… chú và mẹ con đang làm chuyện người lớn.”
“Chuyện người lớn ạ? Chuyện người lớn mà sao chú hôn mẹ ạ?”
Nghe con gái nói, trong lòng Phó Nhược Hằng càng thêm có tật giật mình. Anh đi xuống giường đến chỗ Tiểu An, ôm bé vào lên.
“Khụ… khụ… Không phải như con nghĩ đâu Tiểu An. Hôm nay mẹ con có chuyện không vui, hôn là để an ủi người khác.”
Tiểu An ngây thơ, chớp chớp đôi mắt hỏi lại anh, “Thật vậy sao chú?”
Đối với một đứa trẻ bốn tuổi, vấn đề hoàn toàn chỉ là hành động kỳ lạ mà thôi. Dù sao thì cô bé vẫn chưa nhận thức được hành động vừa nãy của Phó Nhược Hằng là ám muội với mẹ cô bé.
“Đúng vậy, cho nên chuyện hôm nay con đừng kể lại với mẹ nhé. Xem như đây là bí mật nhỏ khác giữa hai chúng ta.”
Anh nhìn con gái, lại âm thầm dụ dỗ. Thơm lên má con gái yêu ngọt ngào. Tiểu An bị anh dụ dỗ, chỉ chu môi làm nũng với anh.
“Vậy con muốn được nghe kể chuyện có được không?”
“Được, vậy chúng ta về phòng của con nhé.”
“Dạ.”
Anh bế Tiểu An về phòng. Đắp chăn để cho con gái ngủ, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476667/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.