“Biết đâu anh ấy đã hối hận rồi thì sao? Biết đâu bây giờ anh ta đang đi tìm kiếm em ở khắp nơi thì sao? Nếu như anh ấy bây giờ đã biết lỗi của mình rồi, đã sống trong dằn vặt và đau khổ hơn cả cái chết. Em có đồng ý tha thứ cho anh ấy không?”
Không hiểu sao lúc hỏi câu này, trong lòng Phó Nhược Hằng rất loạn. Lần đầu tiên anh biết nhớ thương cô đến như vậy. Có lẽ là lúc trước cô đã trải qua cảm giác này hàng ngàn lần rồi. Có lẽ cũng là tuyệt vọng như anh, bởi vì những tổn thương anh gây ra cho cô rất sâu sắc.
Anh biết bây giờ anh có nói gì cũng vô dụng, bởi vì tổn thương trong lòng cô quá sâu sắc.
Trong lòng cô, anh chính là vì người phụ nữ khác mà tàn nhẫn với cô bội phần, chỉ hận không thể tự tay giết chết cô, anh chính là bênh vực cô ta vô điều kiện.
Nhưng cô cũng không biết, hai năm trước anh đã hủy hôn, kẻ khiến cho cô đau khổ, anh cũng đã khiến cho cô ta phải trả giá. Anh đem ảnh cưới của bọn họ treo lên, đem hình của cô dán khắp phòng, đồ của cô được anh nâng niu không khác gì báu vật.
Duy chỉ có cô là vĩnh viễn không trở lại.
Hai năm qua đối với anh là giày vò nhưng anh biết cũng không sao sánh được với đau khổ trong thâm tâm cô khi bị người mình yêu hiểu lầm.
Mỗi một lần anh nhìn cô, anh đều cảm thấy ánh mắt tuyệt vọng của cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476664/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.