“Lưu manh!” Cô mắng anh.
Sau đó lại cảm thấy có hơi hối hận.
“Lưu manh? Tôi lưu manh với em khi nào?”
Bàn tay ấm nóng của anh khẽ lướt qua trên đôi gò má cô. Cho dù không nhìn thấy nhưng qua hơi thở cô cũng có thể cảm nhận được anh đang đứng ở ngay trước mặt cô.
Hơi thở ái muội khiến người Trình Ý co rút lại. Bao lâu rồi cô chưa có loại cảm giác này.
Ngay cả khi người ở bên cạnh cô là Tống Tri Hành, cô cũng chưa từng có qua loai cảm giác gấp gáp như vậy.
Cô vô thức lùi lại, người đàn ông kia vẫn không chịu dừng lại, cứ thế áp sát cô vào trong tường. Trình Ý có chút tức giận, thật sự không ngờ anh ta lại manh động như vậy, ngay cả một người mù như cô cũng không chịu buông tha.
“Anh à, nếu như không có chuyện gì anh có thể đừng đùa giỡn với tôi hay không? Tôi là phụ nữ đã từng kết hôn rồi…”
Còn chưa kịp để cho cô nói hết câu, Phó Nhược Hằng đã viết vào trong tay cô, “Tôi biết.”
Biết rồi mà vẫn muốn trêu chọc cô sao?
Anh ta không phải là biến thái đó chứ?
Trình Ý càng thêm tức giận, “Biết rồi mà vẫn còn lưu manh như vậy sao? Tôi mù thật chứ tôi không dễ dãi nhé. Tôi nói cho anh biết chồng cũ của tôi là một người rất đáng sợ đó.”
Hơi thở của anh không những không rút lui mà ngược lại, càng ngày càng tiến sát.
“Đáng sợ thế nào?” Anh thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476663/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.