“Con nhỏ mù đó nghĩ mình vẫn còn là tiểu thư nhà họ Trình hay sao mà dám cướp mất vị trí của tôi kia chứ? Cô ta chỉ là một ả mù, đã không nhìn thấy rồi còn không yên phận còn đi đánh đàn.”
Cô ta khoanh tay nhìn về phía hướng khán đài. Nơi Trình Ý vẫn chẳng biết gì cả, cô đang say sưa chìm trong bản nhạc mà bản thân đang đánh.
Đối với cô, đánh đàn piano không chỉ đơn giản là công việc mà nó còn là niềm đam mê của Trình Ý. Khi đánh đàn Trình Ý như thể quên đi hết những đau khổ và mệt mỏi ở hiện tại. Cô vẫn luôn dùng cả trái tim mình để chơi từng bản nhạc.
Có lẽ vì vậy mà giai điệu trong tiếng đàn của cô luôn có thể đạt đến cao trào trong bản nhạc.
Điều đó cũng khiến nhiều kẻ bất tài ghen tị.
“Ông mau đuổi cổ cô ta khỏi đoàn cho tôi. Từ khi nào mà một đứa mù lại có thể đàn trong tiệc sinh nhật của tiểu thư Hà gia nổi tiếng như vậy. Ông có muốn tiếp tục làm ăn ở Cửu Sơn không vậy? Tôi và Hà tiểu thư là bạn thân đó. Ông mau đuổi cổ cô ta bằng không đừng có trách ngày mai vị trí của ông sẽ có người khác ngồi vào. Ông biết bố tôi giàu cỡ nào rồi chứ?”
Ông ta đương nhiên không dám đắc tội Trương Mỹ Nhân, chỉ có thể lựa chọn từ bỏ Trình Ý. Bởi cô ta có chỗ chống lưng vững chắc, còn Trình Ý chẳng có ai cả.
Sau khi Trình Ý đàn xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476665/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.