“Mẹ ơi nhận chú đi mẹ. Sau này Tiểu An sẽ ngoan ngoãn mà uống sữa mà.”
Phó Nhược Hằng nhìn Tiểu An, xoa đầu cô bé. Đúng là con gái ruột của anh. Một tiếng cũng bên vực cho anh, hai tiếng cũng không để anh đi.
Thực ra thì anh cũng đâu có nỡ đi. Anh chỉ không muốn làm phiền cuộc sống của cô. Nếu như sự xuất hiện của anh khiến cho cô cảm thấy khó chịu thì anh sẽ không xuất hiện nữa. Sau này sẽ âm thầm bảo vệ con và cô.
Lần đầu tiên Trình Ý thấy con gái bênh vực một người đàn ông như vậy. Hẳn là anh cũng là một người rất tốt. Lại nghĩ đến buổi tối cô cũng hay đến phòng trà biểu diễn kiếm thêm thu nhập, khoảng thời gian đó không có ai chăm Tiểu An cả nên cô mới tuyển bảo mẫu.
Cô muốn tìm một người đáng tin cậy và trên hết là Tiểu An phải thích người đó vì mấy người bảo mẫu trước toàn lợi dụng cô bị mù mà ăn cắp đồ trong nhà và đối xử tệ với Tiểu An.
Trình Ý nhìn về phía anh, hỏi: “Nhưng lương tôi trả không cao lắm đâu vì thu nhập không ổn định. Công việc cũng nhiều hơn vì tôi không thể làm việc nhà…”
“Không sao, tôi làm bởi vì tôi quý em và con.”
“Được, tôi nhận anh. Nhưng sau này anh chỉ được làm những gì tôi cho phép, không được nói chuyện ái muội với tôi.”
Phó Nhược Hằng mỉm cười, cô chấp nhận anh là được rồi. Anh cầu còn không được. Chỉ cần ở bên cạnh cô và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476660/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.