Trình Ý nghe anh hỏi vậy, trong lòng càng thêm bối rối. Trông giống như một lời tỏ tình vậy nên cô không biết phải làm sao.
Cô không thể nhìn thấy được khuôn mặt của người đàn ông này nên không biết rốt cuộc bây giờ anh đang nghĩ gì. Cô chỉ là một người mù, không có gì cả, lại mang theo một đứa con gái nhỏ.
Người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn. Cô đã mất đi ánh sáng ấy, trái tim lại tổn thương không ngừng, chẳng thể phân biệt được tâm tư của người trước mặt.
Chỉ có thể cảm thấy hơi thở đều đều của anh truyền đến bên tai. Dịu dàng, ái muội lại có chút quen thuộc giống như đã từng quen biết rất lâu rồi. Chỉ là người cô quen không có ai bị câm cả.
Phó Nhược Hằng ngồi bên cạnh, chờ đợi rất lâu cũng không thấy cô trả lời. Ánh mắt anh có vẻ trầm buồn, hình như anh đã quá đường đột rồi.
Dù sao thì cô cũng không thể nhìn thấy anh, không biết anh là ai, xem như hai người chỉ vừa mới gặp nhau đây thôi. Cô làm sao lại có thể đồng ý loại tình huống vô lý như vậy được.
Tiểu An ngồi ăn ngon lành nhìn thấy không khí khó xử giữa hai người liền lên tiếng.
“Mẹ có biết không, chú đã vì nấu ăn mà cả người toàn là mồ hôi cũng không thấy chú ấy than vãn lời nào. Sau đó lại chăm sóc con rất tốt, sau này chúng ta có thể để chú đến đây mỗi ngày có được không?”
Trình Ý nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476659/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.