Phó Nhược Hằng nhìn đứa trẻ giống y hệt Tiểu Nhiên của anh mà tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Làm sao trên đời này lại có một đứa trẻ đáng yêu hệt như Tiểu Nhiên của anh được?
Anh nhìn đứa bé, ngây người một thoáng. Cô bé này giống với Tiểu Nhiên của anh nhưng nụ cười lại giống hệt với cô, đặc biệt là lúm đồng tiền đó. Không sai, chính là trông rất giống cô.
Đột nhiên anh giật mình nhận ra tại sao bao nhiêu lâu nay người ngoài nhìn vào đều nói Tiểu Nhiên không giống anh. Bây giờ nghĩ kỹ lại, con bé trông rất giống với Trình Ý thật.
Anh còn nhớ lần cuối cùng anh gặp cô chính là lúc ở trung tâm thương mại. Khi đó cô nhìn anh chính là bằng đôi mắt này, đôi mắt theo anh đến từng nỗi nhớ trong suốt từng ấy năm. Là đôi mắt anh vẫn thường hay mơ thấy mỗi đêm.
Đôi mắt của cô rất đẹp, anh chưa từng thấy đôi mắt nào trong sáng như vậy. Nhất là khi cô nhìn anh, cô tràn đầy tình yêu dành cho anh.
Chỉ đáng tiếc qua thời gian liền bị anh làm cho phôi pha, đôi mắt ấy nhìn thấy anh đã chẳng còn vui như trước.
Cho đến khi anh gặp lại cô, đôi mắt của cô lại lấp lánh hạnh phúc. Có lẽ không ở bên cạnh anh, cô mới có thể có được hạnh phúc.
Phó Nhược Hằng nhắm mắt, kìm nén nỗi nhớ nhung trong lòng, trấn tĩnh trong lòng nhìn cô bé trước mặt.
“Tiểu Nhiên, con đang đùa với ba có đúng không?”
“Con là Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476651/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.