“Xin lỗi, cho hỏi là ai vậy ạ?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên đánh thức trái tim trống rỗng của Phó Nhược Hằng. Anh đứng bất động tại chỗ, giống như tê liệt toàn thân.
Đúng là giọng của cô rồi, không thể sai được.
Giọng nói đêm đêm vẫn gọi tên anh. Giọng nói của người con gái oán trách anh không chịu tin cô, bỏ mặc tình yêu của cô. Trách anh nhẫn tâm như vậy, nhưng cô lại còn nhẫn tâm hơn cả anh.
Dùng cái chết làm ranh giới để vĩnh viễn khiến cho anh phải sống trong ân hận.
Cô khiến cho anh tuyệt vọng nhiều năm như vậy. Bây giờ thượng đế lại tàn nhẫn nói với anh rằng thì ra cô vẫn còn sống, chỉ là không muốn gặp anh mà thôi.
Anh nghĩ anh đã nhớ cô đến phát điên lên rồi.
Khi con người ta đã tâm niệm đến mức khắc ghi trong tim, cho dù có trôi qua bao nhiêu năm vẫn dễ dàng nhận ra được.
Thấy Phó Nhược Hằng đứng bất động tại chỗ, Tiểu An vội vàng lên tiếng.
“Là con mẹ ơi.”
“Tiểu An, là con sao?”
Cạch!
Tiếng cánh cửa chầm chậm mở ra, không biết lúc đó trong lòng Phó Nhược Hằng có bao nhiêu phần mong chờ, bao nhiêu phần hy vọng. Tưởng chừng như trái tim đau đớn của anh muốn ngừng đập.
Khoảnh khắc cô bước ra ngoài đó khiến cho toàn thân Phó Nhược Hằng run rẩy. Anh tưởng chừng như không dám tin vào mắt mình.
Trình Ý với dáng người gầy gò xuất hiện trong mắt anh. Cô vội vàng mở cửa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476652/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.