Tiểu Nhiên cùng với bảo mẫu trở về phòng, từ căn phòng của Phó Nhược Hằng liên tục vọng lại tiếng đồ đạc rơi loảng xoảng. Cô bé sợ hãi ngồi trong góc tường, ôm lấy bản thân mình.
Đây đã không phải là lần đầu tiên cô bé nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ phòng của ba. Kèm theo đó là tiếng khóc, cô bé biết ba lại nhớ người phụ nữ kia rồi, lại gọi tên người phụ nữ đó, tự trách móc bản thân mình.
“Trình Ý, đừng rời xa anh.”
“Trình Ý, anh rất nhớ em.”
“Trình Ý, em đâu rồi? Tim anh đau lắm! Đau chết đi được! Em yêu anh thế mà sao lại nỡ nhìn anh đau có đúng không?”
“Trình Ý, anh nhớ em quá.”
Phó Nhược Hằng giống như phát bệnh, tự đấm vào tường bôm bốp đến chảy máu.
Lúc trước bệnh còn nhẹ, có thể đem đi chữa trị. Bây giờ bệnh của anh càng lúc càng nặng, dùng thuốc dường như cũng chẳng có tác dụng gì.
Tất cả đều xem như là nghiệp quả mà Phó Nhược Hằng phải gánh chịu.
Từ nhỏ đến lớn, người ngoài đều nói Tiểu Nhiên chính là công chúa của Phó Nhược Hằng. Nhưng chỉ có Tiểu Nhiên biết, thực ra ba lại có những lúc rất ghét cô bé.
Trẻ con rất nhạy cảm với cảm xúc của người lớn. Thực ra cô bé hiểu chuyện hơn Phó Nhược Hằng nghĩ.
Có đôi lúc cô bé hoài nghi có phải là vì người mẹ kia của bé hay không? Người đã luôn khiến cho cha phải tức giận đến mức nhắc đến tên thôi cũng nổi giận.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476650/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.