Khi Phó Nhược Hằng tỉnh lại đã là chuyện của một ngày sau.
Vừa mới tỉnh dậy hắn đã thấy bản thân đang nằm trong bệnh viện, trên tay cắm đầy ống truyền dịch. Hắn vội vàng giật phăng mớ dây truyền dịch đang cắm, bước xuống giường muốn bỏ đi tìm cô nhưng chân hắn vô lực, vừa đi được hai bước hai chân đã không còn chút sức ngã khụy xuống đất.
Vừa hay lúc này thư ký Chu vừa bước vào, nhìn thấy hắn ngã như vậy liền tiến lên chạy đến đỡ lấy.
“Phó tổng, ngài có làm sao không?”
Phó Nhược Hằng được thư ký Chu đỡ lên, vôi vàng nắm lấy tay anh chất vấn.
“Trình Ý đâu? Vợ tôi đâu rồi?”
“Hôm nay là ngày đưa tang của phu nhân.”
“Không thể nào. Trình Ý không thể chết được… không thể chết được.” Phó Nhược Hằng liên tục lắc đầu, giống như không thể chấp nhận được hiện thực này.
“Phó tổng, là thật. Phu nhân chết rồi, xin ngài đừng như vậy nữa được không?”
Phó Nhược Hằng ngồi thất thần trên giường, khuôn mặt trắng bệch, mở miệng:
“Cậu mau đưa tôi về nhà đi.”
“Nhưng sức khỏe của ngài vẫn chưa tốt lên.”
“Tôi muốn về nhà, tôi ghét ở trong bệnh viện.”
Khi ông nội đến Phó Viên tìm hắn, ông bước vào phòng ngủ của Phó Nhược Hằng và Trình Ý lúc trước, nhìn thấy Phó Nhược Hằng ngồi đó, ánh mắt vô hồn, dưới đất la liệt đều là vỏ chai rượu.
Từ lúc từ bệnh viện trở về Phó Nhược Hằng vẫn luôn như vậy, cho dù ai có hỏi như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476648/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.