Trình Ý nhìn điện thoại, dù thế nào thì cô cũng đã nói hết ra những điều cô nên nói rồi, không còn gì phải vương vấn nữa.
Mắt nhìn người của cô quả thật là không ra gì mà.
Sao lại đi yêu một người đàn ông như vậy nhỉ?
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách gọi lại sau.”
Sau nhiều lần như vậy, Phó Nhược Hằng tức giận đấm mạnh xuống bàn, lần này thì chiếc điện thoại thứ hai vỡ tan tành.
Cô đúng thật là càng ngày càng không xem hắn ra gì mà. Vậy mà lại dám chặn hắn.
Hắn chỉ đang yêu cầu cô giải thích cô cắm sừng hắn bao lâu rồi, vậy mà cô lại dám chặn hắn, hại hắn tức chết đi được.
Phó Nhược Hằng tức giận đến không thể ngủ nổi, hắn trằn trọc cả đêm nhìn điện thoại. Sáng hôm sau, trợ lý nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Phó Nhược Hằng mà hốt hoảng không nói nên lời.
Chỉ mới có một đêm trôi qua mà chuyện gì xảy ra vậy?
Hai mắt Phó Nhược Hằng thâm quầng, gương mặt hốc hác, đôi mắt mơ màng thiếu ngủ trầm trọng, trông vô cùng thảm hại.
“Phó tổng, ngài làm sao vậy?”
Phó Nhược Hằng bơ phờ mở miệng thều thào đáp, “Bị chặn rồi phải làm sao?”
Trợ lý thảng thốt nhìn Phó Nhược Hằng. Cái chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?
“Ngài bị ai chặn vậy ạ?”
Trong lòng trợ lý Mạc đang thầm cảm thán, là vị tiểu tổ tông nào dám ngang nhiên chặn số điện thoại của Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476628/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.