“Cậu ngốc hay sao mà lại đi đánh nhau với hắn ta?”
Cô vừa thoa thuốc đỏ chỗ vết thương trên tay cho Tống Tri Hành vừa mắng. Tống Tri Hành giống như đứa trẻ ngoan ngoãn để cho cô bôi thuốc cho mình, đó giống như là cô đang quan tâm cậu vậy.
“Còn không phải tại chị thân mật với hắn ta sao?”
“Tôi làm gì có chứ.”
“Chị còn chối sao? Rõ ràng mới nãy trong điện thoại tôi đã nghe thấy hắn ta càn quấy chị. Chị bị đau một lần như vậy vẫn chưa biết sợ sao?”
Bàn tay to lớn của Tống Tri Hành đặt lên đôi môi đỏ của cô, khẽ miết nhẹ lên nó, ánh mắt vô cùng giận dữ nhìn cánh môi sưng đỏ của cô. Cậu đâu còn là con nít để không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Có phải hắn ta đã hôn chị không?”
Trình Ý trong lòng lúng túng không nói nên lời.
“Anh ta… chỉ là say rượu thôi.”
“Say rượu thì có thể làm càn sao? Say rượu thì có thể hôn chị sao?”
Tống Tri Hành đột nhiên đứng dậy, bóng lưng cao lớn phủ lên người cô, ngón tay lướt sang vết bầm đỏ nhỏ ở trên cổ cô, đôi mắt tối sầm lại.
“Chị có nhớ những gì đã hứa với tôi trước lúc sang Pháp hay không? Rằng chị sẽ hoàn toàn quên đi những chuyện đau khổ ở đây, hoàn toàn quên đi người đàn ông tàn nhẫn đã khiến cho chị phải đau khổ đó. Vậy mà khi hắn ta vừa mới dịu dàng với chị một chút, tất cả những đau khổ trước đây chị đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476627/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.