Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi thân thể hắn, ít nhất là cũng đừng trước mặt người khác chứ? Hắn thấy chuyện này chưa đủ nhục nhã sao?
Người ta làm chuyện vợ chồng thì hòa hợp hạnh phúc, còn cô thì lại chẳng khác nào chỗ phát tiết cho hắn. Hắn không vui thì liền tìm cô để phát tiết.
Nhưng bây giờ khóc lóc thì có tác dụng gì chứ?
Giang Hoa nhìn thấy nét mặt của cô cũng nhận ra là hai người đang làm gì. Sao gương mặt cô lại đau khổ như vậy?
Anh mới vào làm trong nhà họ Phó không lâu, công việc chính là bảo vệ Phó Nhược Hằng. Anh chỉ từng gặp qua cô mấy lần, cảm giác những lần gặp cô đều là cô là một người con gái dịu dàng mang đôi mắt u buồn. Thân thể cô gầy hao khiến cho người khác không nhịn được muốn che chở.
Nhưng Giang Hoa cũng nghe người làm ở đây nói, thiếu gia độc định nhà họ Phó, Phó Nhược Hằng lại luôn lạnh nhạt với cô. Hắn cưới cô về nhưng không yêu cô, bỏ mặc cô một mình trong bốn bức tường của căn biệt thự rộng lớn này.
Bởi vì cô không phải là người con gái hắn yêu, người con gái hắn yêu là một người khác.
Cô chỉ là một thiếu nữ đáng thương hơn hết thảy.
Mặt Giang Hoa đỏ bừng. Anh không hiểu tại sao Phó Nhược Hằng lại gọi anh đến đây giờ đây, trong khi bọn họ đang làm chuyện đó.
“Phó gia, tại sao… tại sao ngài lại gọi tôi đến đây? Nếu như không tiện thì để tôi ra ngoài.”
Sắc mặt Phó Nhược Hằng u tối, thân thể đưa đẩy trên người Trình Ý, vẫn không quên liếc nhìn Giang Hoa một cái. Giống như chuyện này đối với hắn chẳng có gì phải xấu hổ cả.
“Nhìn cho kỹ vào! Người phụ nữ này là vợ của tôi, có ai dạy cho cậu không được dòm ngó tới món đồ vật của ông chủ mình không? Là một con chó trung thành thì nên biết đâu là giới hạn của bản thân. Cho dù là chiếc giày rách tôi không cần đi chăng nữa cũng không đến lượt cậu tơ tưởng đến.”
Trình Ý không hiểu Phó Nhược Hằng phát điên gì chứ? Rõ ràng cô đã nói giữa bọn họ không có gì cả, tại sao hắn vẫn không chịu tin cô lấy một lần?
Trong mắt hắn, cô là loại phụ nữ rẻ mạt đến mức không biết liêm sỉ như vậy sao?
Bất cứ người đàn ông nào đến gần cô đều trở thành kẻ thù trong mắt hắn. Cho dù là chiếc giày rách hắn không cần, hắn cũng nhất quyết không nhường cho kẻ khác.
Giang Hoa nhìn thấy khuôn mặt đáng thương của cô, tiếng khóc nấc nghẹn ngạo, thật sự không thể tiếp tục nhịn được nữa liền lên tiếng bất bình.
“Tôi thấy thiếu phu nhân có vẻ không ổn lắm, ngài nên dừng lại đi thì hơn.”
Phó Nhược Hằng quay ngoắt sang nhìn anh, đôi mắt hằn lên những tia máu đỏ rực, “Là ai dạy cậu xen vào chuyện của vợ chồng ông chủ của mình? Nhìn thấy cảnh tượng này chắc cậu đau lòng lắm nhỉ?”
“Sao cơ?” Giang Hoa ngạc nhiên vô cùng, từ đầu đến cuối đều không hiểu Phó Nhược Hằng hôm nay bị làm sao nữa.
“Nói, mày và cô ta qua lại bao lâu rồi?”
Phó Nhược Hằng đẩy Trình Ý ra, tiến đến muốn bóp cổ Giang Hoa. Giang Hoa là vệ sĩ, đương nhiên có thể dễ dàng tránh được nhưng Phó Nhược Hằng sẽ để cho tên phản bội mình thoát khỏi sao?
“Giữ lấy hắn ta cho tôi!”
Sau tiếng hét của Phó Nhược Hằng, một toán người đi vào giữ lấy Giang Hoa, ép giữ người cậu quỳ dưới đất, hai đầu gối chạm lên sàn gạch lạnh.
Giang Hoa lúc này lúc này thoáng kinh ngạc nhìn người đàn ông đang từ từ mặc lại quần áo của mình.
“Phó gia, ngài làm vậy là có ý gì? Tôi không hiểu ngài đang nói gì cả.”
Phó Nhược Hằng châm một điếu thuốc lá, rít lấy một hơi dài, chầm chầm chậm đi đến chỗ Giang Hoa đang quỳ, bóp chặt lấy cằm cậu nâng lên. Từ trong ánh mắt kinh hoàng của Giang Hoa, hắn thổi một làn khói trắng của sự khinh bỉ vào mặt cậu.
“Tôi hỏi lại lần cuối, hai người lén lút qua lại sau lưng tôi bao lâu rồi?”
“Nhược Hằng, tôi và cậu ấy thật sự không có gì với nhau cả.”
“Câm miệng! Bây giờ còn biết lên tiếng bảo vệ cho nhân tình nữa à?”
“Phó gia, tôi thừa nhận mình có thích phu nhân…”
Những lời của Giang Hoa khiến cho Trình Ý không dám tin vào tai mình. Anh thích cô? Nhưng tại sao lại thích cô? Bọn họ chỉ vô tình gặp nhau có vài ba lần, đâu đủ ấn tượng để đi sâu vào trong tim kia chứ?
“Nhưng giữa tôi và phu nhân quả thực là trong sạch. Đó là tình cảm đơn phương của một mình tôi, không liên quan gì đến cô ấy. Xin ngài đừng vì chuyện này mà hành hạ cô ấy nữa, cô ấy đã đủ đáng thương lắm rồi.”
Đến một người tình cờ gặp cô vài ba lần còn thương xót cho cô, vậy mà hắn chung sống với cô hai năm trời lại không hề tin tưởng cô lấy một lần.
Nhưng lời nói của Giang Hoa lại châm ngòi cho cơn thịnh nộ trong người Phó Nhược Hằng thêm sôi sục, hắn dí đầu thuốc lá còn đỏ hỏn tàn lửa lên tay Giang Hoa khiến anh hét lên trong đau đớn.
“Á á… Phì…”
“Để tôi dạy cậu bài học khi bước chân vào căn nhà này. Làm một con chó thì phải tuyệt đối trung thành, không được phép phản bội chủ nhân của mình. Con một còn chó phản chủ, có biết cái giá phải trả thế nào không?”
“Đánh chết không tha.”
Sau đó là tiếng roi quật tới tấp, người đàn ông bị đánh đến bật máu, gương mặt nhợt nhạt không còn chút máu. Toàn thân đâu đâu cũng là máu.
Ai mà biết Phó Nhược Hằng khi ghen tuông lại đáng sợ đến như thế này?
Nhưng cậu vẫn cắn răng chịu đựng. Trình Ý cảm thấy tội lỗi, nếu như không phải vì cô, Giang Hoa cũng không bị đánh thành ra thế này. Cô muốn nắm lấy tay Phó Nhược Hằn, cầu xin hắn tha cho cậu nhưng hắn sẽ nghe sao?
Trong mắt hắn, lời nói thốt ra từ miệng cô chẳng có lời nào là đáng tin cả. Cô mà cầu xin thì hắn sẽ chỉ càng nghĩ oan cho cô thôi.
“Cầu xin anh… tha cho anh ấy đi…”
Nhưng Phó Nhược Hằng lại giật tay cô ra, sau đó lại quay sang cảnh cáo cô.
“Không được mở miệng cầu xin cho hắn ta! Nếu như hôm nay hắn ta mà chết thì tất cả lỗi lầm đều sẽ là của cô đấy.”
Trình Ý im bặt, đau khổ nhìn Giang Hoa bị đánh thừa sống thiếu chết. Cô không biết người đàn ông trước mặt mà cô từng yêu sâu đậm lại tàn nhẫn như vậy. Nếu như biết trước hắn không bằng cả cầm thú, có lẽ cô đã không yêu người không nên yêu như vậy.
Hại mình còn hại luôn cả người khác chịu liên lụy thay cô.
“Phó gia, hắn ngất đi rồi.”
Đến khi Giang Hoa đau quá không chịu nổi mà ngất lịm đi, người đàn ông kia mới nghiễm nhiên phất tay lên ra lệnh, “Mang hắn ta đi, đánh gãy chân hắn ta cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy hắn trong căn nhà này nữa.”
Trình Ý ngồi bó gối khóc nức nở đến không thành tiếng. Từ bao giờ cô lại trở nên yếu đuối như vậy, ngay cả việc bảo vệ một người vô tội cô cũng không làm được.
Cô quá vô dụng rồi, tùy ý cho người ta chà đạp, một lời biện minh cho bản thân cũng không thể nói ra.
“Phó Nhược Hằng, sao anh có thể máu lạnh vô tình như vậy hả? Đó là một mạng sống đó. Có phải giới nhà giàu các người cho rằng, chỉ có mạng sống của kẻ có tiền mua tiên cũng được như các người mới đáng giá còn mạng sống của người khác thì như cỏ rác mà tàn nhẫn cướp đoạt không?”
Phó Nhược Hằng không quan tâm, xưa nay hắn tàn nhẫn không ai không biết, cũng không cần phải giải thích với ai về hành động ngông cuồng của bản thân.
Hắn xoay lưng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Phó Nhược Hằng, tôi hối hận rồi, tôi hối hận vì đã đem lòng yêu một kẻ máu lạnh như anh. Anh không yêu tôi, người anh yêu là Lâm Tư Hạ. Vậy thì anh giữ tôi ở lại đây làm cái gì?”
Hắn tại sao lại muốn giữ cô ở lại? Hắn cũng không biết nữa, chỉ là hắn không muốn đánh mất cô mà thôi.
“Không cần anh ký đơn ly hôn nữa. Tôi phải rời khỏi đây, rời khỏi nơi địa ngục này, rời khỏi tên cầm thú như anh.”
Câu nói này của cô khiến cho Phó Nhược Hằng vô cùng tức giận, hắn xoay người lại, không nói gì mà trực tiếp lướt qua người cô, bước nhanh đến cửa, trước khi rời đi còn lạnh giọng hạ lệnh xuống.
“Cô cứ ngoan ngoãn ở đây đi. Cả đời này cô cũng đừng hòng rời khỏi đây. Không có lệnh của tôi không cho phép cô ta rời khỏi đây nửa bước.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]