Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi thân thể hắn, ít nhất là cũng đừng trước mặt người khác chứ? Hắn thấy chuyện này chưa đủ nhục nhã sao?
Người ta làm chuyện vợ chồng thì hòa hợp hạnh phúc, còn cô thì lại chẳng khác nào chỗ phát tiết cho hắn. Hắn không vui thì liền tìm cô để phát tiết.
Nhưng bây giờ khóc lóc thì có tác dụng gì chứ?
Giang Hoa nhìn thấy nét mặt của cô cũng nhận ra là hai người đang làm gì. Sao gương mặt cô lại đau khổ như vậy?
Anh mới vào làm trong nhà họ Phó không lâu, công việc chính là bảo vệ Phó Nhược Hằng. Anh chỉ từng gặp qua cô mấy lần, cảm giác những lần gặp cô đều là cô là một người con gái dịu dàng mang đôi mắt u buồn. Thân thể cô gầy hao khiến cho người khác không nhịn được muốn che chở.
Nhưng Giang Hoa cũng nghe người làm ở đây nói, thiếu gia độc định nhà họ Phó, Phó Nhược Hằng lại luôn lạnh nhạt với cô. Hắn cưới cô về nhưng không yêu cô, bỏ mặc cô một mình trong bốn bức tường của căn biệt thự rộng lớn này.
Bởi vì cô không phải là người con gái hắn yêu, người con gái hắn yêu là một người khác.
Cô chỉ là một thiếu nữ đáng thương hơn hết thảy.
Mặt Giang Hoa đỏ bừng. Anh không hiểu tại sao Phó Nhược Hằng lại gọi anh đến đây giờ đây, trong khi bọn họ đang làm chuyện đó.
“Phó gia, tại sao… tại sao ngài lại gọi tôi đến đây? Nếu như không tiện thì để tôi ra ngoài.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476595/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.