Đã một tuần kể từ ngày Phó Nhược Hằng giam cầm cô. Cả ngày cô chỉ loanh quanh trong nhà, hết đi tưới hoa lại sẽ vào bếp chuẩn bị đồ ăn.
Mỗi ngày chính là trôi qua như vậy.
Đứng trước cánh cổng quen thuộc bao nhiêu năm nay, Trình Ý lại ôm lấy nỗi đau lẫn tuyệt vọng. Vì thứ tình cảm tốt đẹp đơn thuần thuở ban sơ đã bị thời gian tàn nhẫn vùi lấp.
Gió đêm buốt lạnh tạt qua thân hình mảnh khảnh, cô độc của người phụ nữ ấy. Căn biệt thự này rộng lớn như vậy, vị trí mợ Phó nhiều người ao ước như vậy nhưng đối với cô lại chẳng khác nào một cơn ác mộng.
Cô mãi suy nghĩ, không để ý đã cắt phạm vào tay, máu bật ra chảy đầm đìa. Cô thấy xót lắm, theo như phản xạ liền bỏ tay vào trong miệng, cố cầm máu đang chảy ra ở đầu ngón tay.
Đột nhiên một giọng nói vang lên phía sau lưng cô.
“Có chuyện gì vậy?”
Thì ra là Phó Nhược Hằng vừa mới từ công ty trở về. Hắn đang cảm thấy rất đau đầu vì hôm nay ở đại hội cổ đông có không ít người chỉ trích đời sống riêng tư hỗn loạn của hắn.
Mà chuyện này đều xuất phát từ cô gái kia.
Khóe mắt Trình Ý đỏ hoe, cô đưa tay giấu vết thương sau lưng, cố không để cho Phó Nhược Hằng nhìn thấy.
Cô lắp bắp trả lời.
“Không có gì. Tôi chỉ đang nấu canh hầm cho anh thôi.”
Phó Nhược Hằng nhìn thấy sự lúng túng của cô nhưng hắn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476596/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.