Cô tức giận, giọng phát run, nghẹn uất, nói không tròn câu, “Phó Nhược Hằng, anh điên thật rồi! Anh không được làm như thế. Giữa tôi và anh ấy chẳng có gì với nhau cả.”
Bao nhiêu lần như vậy, cô có lẽ nên lựa chọn từ bỏ nhưng trong thâm tâm cô vẫn hy vọng hắn tin cô dù chỉ một lần.
Dù sao chuyện lần này cũng liên quan đến tính mạng của một người khác. Cô không muốn người vô tội phải chịu liên lụy.
“Không có gì mà cô lại lo lắng như vậy sao? Cô coi tôi là tên ngốc hay sao hả Trình Ý?”
Cô khóc lóc nắm lấy tay hắn nhưng bị Phó Nhược Hằng gạt ra, đối với hắn việc cô càng cầu xin càng chứng tỏ giữa bọn họ có gian tình.
Cô không biết phải làm như thế nào. Phó Nhược Hằng là một tên đại ác ma, không chuyện gì mà hắn không dám làm ra. Chuyện xử lý một kẻ phản bội cũng chẳng phải là chuyện hiếm lạ gì.
Cho dù là món đồ hắn không cần cũng không cho phép người khác chạm vào.
Hắn nhếch môi cười nhạt nhìn cô, sau đó liền lạnh lùng mà bước xuống giường, lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
“Gọi Giang Hoa lên phòng gặp tôi.”
Nghe Phó Nhược Hằng nói như vậy, không biết tại sao trong lòng Trình Ý có một loại dự cảm không lành.
Cô hoang mang nhìn hắn, hỏi:
“Anh muốn làm gì?”
Phó Nhược Hằng nhìn cô, trong đáy mắt lộ ra vẻ khinh bỉ, nhếch mép cười khẩy, “Muốn gì? Lát nữa cô sẽ biết thôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476594/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.