“Trình Ý, sao dạo gần đây hình như con hốc hác hơn thì phải?”
“Con bận nên không có thời gian ăn uống thôi nội.” Cô lắc đầu nói.
“Nếu như Nhược Hằng mà có bắt nạt con thì con nhất định phải nói với ông, ông sẽ dạy dỗ lại nó.”
Cô cười gượng, cố để ông không cảm thấy lo lắng, “Dạ không có đâu nội.”
Cô đã hứa với Phó Nhược Hằng rồi, cũng sợ hắn sẽ điên lên mà làm hại Phó gia. Cô chỉ có thể thuận theo mà diễn kịch thôi.
“Sinh thần năm nay ông thích quà gì ạ?'
“Ta muốn có một đứa cháu nội.”
Trình Ý cười gượng gạo liếc nhìn Phó Nhược Hằng nhưng gương mặt hắn vẫn dửng dưng như không.
Giống như thể chuyện đó chẳng liên quan gì đến hắn cả.
Mà cũng phải thôi lúc nãy hắn đã nói rất rõ ràng, chẳng qua là do ông nội cố chấp quá thôi.
“Trình Ý, phải nhanh sinh cho ông nội một đứa cháu bụ bẫm đấy.”
“Ông nội, chúng ta nhắc đến chuyện này sau đi. Ăn cơm đã, ông vẫn chưa ăn gì mà, để cháu gắp cho ông.”
Trình Ý vội vàng đánh trống lảng bầu không khí khó xử này, đem gắp thức ăn cho ông nội.
Sau khi bữa ăn kết thúc, cô cũng theo Phó Nhược Hằng trở về nhà.
Phó Nhược Hằng bước vào trước, cô bước theo sau. Bóng lưng người đàn ông cao lớn nhưng cô mãi không theo kịp. Lúc nào cũng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng hắn trong vô vọng.
Cô mãi nhìn theo hắn, không để ý chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476583/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.