Cảnh tượng trước mắt cô lúc này là một nam một nữ đang ôm ấp lấy nhau trên giường không một mảnh vải che thân. Một người là chồng cô, một người là ánh trăng sáng trong lòng hắn ta.
Tim cô như bị ai có cắt nát, vụn vỡ trong khoảnh khắc nhìn thấy Phó Nhược Hằng cùng với Tư Hạ ở trên giường. Cùng với đó là thái độ dửng dưng xem như không có chuyện gì của hắn. Cái nhếch môi cười đắc ý của Lâm Tư Hạ đã triệt để đẩy cô vào địa ngục.
Trong cuộc chiến ba người này, cô ta đã thắng còn cô thì thua trắng.
Cô biết mình đã thua rồi, thua thật rồi!
Cô lấy gì mà tranh giành với người trong lòng hắn ta?
Hắn nói muốn giày vò cô cả đời? Hắn đã làm được rồi đấy thôi.
Ánh mắt cô đỏ rực, đôi mắt ngập nước đang muốn trào ra. Hôm nay chính hắn đã nghiền nát cả trái tim cô.
Nhưng tại sao lại là ngày hôm nay chứ? Tại sao lại nhất định phải ở trong chính căn phòng ngủ này kia chứ?
“Em xin lỗi. Vợ anh sắp khóc đến nơi rồi kìa, hay là anh đi dỗ cô ấy đi.”
“Tại sao phải dỗ, em không sai. Người nên đi phải nên là cô ta mới phải.”
Trình Ý bật cười chua xót quay mặt sang hướng khác. Thật sự đã quá đủ rồi, niềm hy vọng có thể bên cạnh người đàn ông này của cô như ngọn nến đặt trước gió đã tắt lịm đi sau những lời nói và hành động của hắn.
Ha, đây là đạo lý gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476559/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.