Từ sau ngày hôm ấy Trình Ý không trở về nữa. Khi Phó Nhược Hằng trở về nhà chỉ có căn biệt thự rộng lớn không chút hơi ấm. Hắn cố ý tìm kiếm hình bóng của cô nhưng không thấy, bất giác hắn chợt mở miệng hỏi.
“Cô ta đâu?”
Người làm biết rõ là hắn đang hỏi đến ai liền sợ hãi lên tiếng.
“Mợ chủ từ tối qua đến giờ vẫn chưa trở về.”
Phó Nhược Hằng đi vào trong phòng, đưa tay nới lỏng cà vạt ở cổ, kìm nén cảm xúc tức giận đang dâng trào, hàng chân mày nhíu chặt ngồi phịch xuống dưới tấm nệm.
Hôm nay cô lại còn dám bày trò giận dỗi với hắn sao?
“Giỏi lắm, hôm nay lại còn biết giận dỗi bỏ về nhà mẹ đẻ. Để xem cô đi được bao lâu?”
Bình thường hai người bọn họ cũng không gặp mặt, thời gian nói chuyện cũng không đến hai câu nhưng giữa căn phòng tối mịt, giường bên bỗng chốc lạnh tanh.
Phó Nhược Hằng đưa điếu thuốc trên môi, rít lấy một hơi dài tự trấn an, cô không trở về nữa có khi lại tốt. Đỡ mất công cho hắn càng thêm chán ghét cô.
Lần đầu tiên hắn suy nghĩ về cô.
Lần đầu tiên sau ba năm, hắn mới phát hiện thấy sự tồn tại của cô gái đó.
Cô luôn lặng lẽ đứng ở đó chờ hắn về, dìu hắn lên giường, mùi hương trên người cô thoang thoảng vị nho. Cô chăm sóc hắn khi hắn say rượu, lau người cho hắn, đắp chăn cho hắn.
Hình như trước nay hắn chưa từng hỏi cô, tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476560/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.