Vương Diệc Thần mải ngắm Giản Tuyết Ngưng lúc ngủ thì chợt tiếng chuông điện thoại vang lên đã đánh thức cô trở mình.
“Hửm? Anh tới khi nào thế?”
Giản Tuyết Ngưng chầm chậm nheo mắt ngồi dậy khiến Vương Diệc Thần dịu dàng vỗ về.
“Anh mới tới thôi, ông cố kêu anh lên gọi em. Cả nhà có mặt đông đủ rồi đấy.”
“Ồ. Vậy em đi rửa mặt, đợi chút nhé.!"
Trước khi xuống giường, Giản Tuyết Ngưng không quên đặt nhẹ một nụ hôn lên má phải của Vương Diệc Thần rồi mới vào phòng tắm. Nửa tiếng sau, cả hai cùng nhau xuống nhà dùng bữa nhưng không khí trông khá là căng thẳng.
“Em mà không xuống chắc bữa ăn này không ai nuốt nổi.
Giản Trữ Luân thầm thì một bên khi Giản Tuyết Ngưng và Vương Diệc Thần vừa ngồi vào ghế.
“Lại nữa à?”
Giản Tuyết Ngưng không muốn Vương Diệc Thần cảm thấy áp lực nên vô tư mở lời.
“Ông cố, cháu và Thần còn có việc phải đi gấp nên không tiện ở lâu. Mọi người dùng bữa ngon miệng nhé./”
Giản Tuyết Ngưng nắm tay Vương Diệc Thần cùng đứng dậy rời khỏi thì bị Giản Văn Dũng bắt chuyện.
“Tiểu Ngưng. Người lớn chờ đợi cháu cả buổi, mà bây giờ cháu nói đi là đi à?”
Giản Tuyết Ngưng khựng lại bước chân cùng đôi tay đang nắm với Vương Diệc Thần mà quay đầu phán xét.
“Ngay cả ông cố còn không lên tiếng, chưa gì ông đã muốn thể hiện điều gì sao?”
Vương Diệc Thần ra hiệu với Giản Tuyết Ngưng thì ông cố mở lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ngoai-le-cua-anh/3630039/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.