“Lần sống đầu tiên em và anh gặp nhau và yêu nhau, chúng ta cũng đã kết hôn đấy, khi đó anh không phải là tổng tài gì cả, anh là một nhà nghiên cứu giỏi lắm đó, một lần em đến viện nghiên cứu tìm anh, chẳng may bị người xấu bức hại rồi giết chết, chỉ vì cái chết của em anh đã chế tạo ra một cỗ máy nôm na gọi nó là cỗ máy thời gian đi ha, cỗ máy đó sẽ đưa linh hồn em trở về năm tươi đẹp nhất, năm mười bảy tuổi” Lâm Ý Hân chậm rãi kể.
Tống Hải Thành ngồi bên cạnh nghe đến trong kiếp trước của cô có sự hiện diện của mình trong đó lòng càng thêm lo lắng, anh sợ anh là một vai ác ở đó làm cho cô đau khổ, Tống Hải Thành tay bấu chặt chiếc nệm cố gắng nghe thật kỹ những gì cô nói. Chỉ khi nghe đến lúc cô chết, đôi mắt anh rũ xuống vội nắm lấy tay cô, trong đầu anh mường tượng ra khung cảnh lúc đó, Tống Hải Thành vô cùng xót thương cho cô.
“Sau khi em sống lại một lần nữa mọi ký ức về anh đều không có, ba mẹ đột nhiên qua đời em đau khổ đến trường thì gặp tên Đào Lãnh, hắn ta vờ an ủi, quan tâm chăm sóc làm em yêu hắn điên dại, không tin những lời nhắc nhở của anh, không để ý đến tất cả mà điên cuồng ở bên cạnh hắn, nhiều năm sau đó em trở thành một nhà thiết kế có tiếng trong nước, tiền, nhà tất cả do em một tay tạo ra, rồi cùng hắn kết hôn. Chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-menh-mon-cua-tong-tong/3543225/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.