“Em mệt anh sẽ tắm cho em, anh đút cho em ăn, em không được bỏ bữa hiểu không?” Tống Hải Thành xoa xoa đầu cô nói.
“Nhưng em…” Lâm Ý Hân đang muốn nói nhưng liền bị anh chặn ngang.
“Không nhưng nhị gì hết, cái gì anh cũng có thể theo ý em nhưng cái này anh không thể theo ý em đâu?” giọng Tống Hải Thành có chút không vui.
“Anh cáu với em à!” Lâm Ý Hân tủi thân giọng thút thít như sắp khóc.
“Anh xin lỗi, anh không cáu, anh chỉ lo cho em, sợ em đói sẽ đau bụng!” Tống Hải Thành cuốn lên, rối rít dỗ dành cô.
Lâm Ý Hân nghĩ thầm trong bụng ’ Thành Thành của cô vẫn luôn như vậy trong mơ cũng thế ở đây cũng thế, anh rất dễ bị cô lừa, cô chỉ cần giả vờ sắp khóc một chút anh liền dỗ dành cô, nghe theo lời cô dù rất vô lý đến mức nào’.
" Em mệt lắm em muốn ngủ!" Lâm Ý Hân xoay lưng về phía anh vờ giận dỗi nhưng trong lòng cô đang rất vui.
“Vậy em ngủ một chút đi, một lát dậy rồi ăn sau, đừng giận anh được chứ!” Tống Hải Thành vội chuyển chỗ, anh leo qua người cô nằm đối mặt với cô lại lần nữa ôm lấy Lâm Ý Hân vào lòng khẽ dỗ dành.
Được trốn trong lòng ngực anh ngủ thêm một chút, quả thật chỉ mới ngủ ba mươi phút thôi bụng đã bắt đầu réo lên, Lâm Ý Hân khẽ cọ người miệng lí nhí.
“Thành Thành, em đói rồi!”
“Được anh sẽ gọi người chuẩn bị đồ ăn!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-menh-mon-cua-tong-tong/3542601/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.