Buổi sáng hôm sau.
Dương Hi Văn ngồi lên, cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn mọi thứ xung quanh mình. Vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dậy lại thấy bản thân nằm trên giường trong một căn phòng kì lạ thế này làm cô không kịp hiểu tình hình.
Chuyện đêm qua dần dần ập đến đầu cô, cô đưa tay ôm lấy đầu mình rồi lắc mấy cái. Hình như là Mộ Tần hẹn cô ra ngoài, sau đó anh ôm lấy cô, và rồi...
“ Anh ấy đánh ngất mình " Cô thốt lên, bây giờ mới cảm thấy bên dưới của mình lạnh lạnh, cô cúi xuống thì Dương Hi Văn ngượng đỏ mặt, cô vội đưa tay ôm lấy mình. Sao...sao trên người lại không còn mảnh vải nào che thân thế này?
Cô quay ngang quay dọc thì không thấy Mộ Tần đâu, vừa định xuống giường thì toàn thân ê ẩm, muốn bước đi cũng khó. Tiếng leng keng dưới chân vang lên, cô nhìn cổ chân mình.
Mộ Tần đã xích cô lại rồi.
Dương Hi Văn đưa tay lên trán, đêm qua...anh đã bỏ thuốc cô sao?
“ Mộ Tần... Từ khi nào anh đã trở thành một con người như thế này chứ?"
Hứa Thành nằm trên sofa, anh đợi Hi Văn trở về, nhưng đợi cả đêm vẫn chưa thấy người đâu.
“ Hi Văn bỏ mình đi thật rồi sao?” Anh lẩm bẩm. Hứa Thành trở người, bắt đầu cảm thấy không đúng. Dương Hi Văn không phải người như thế, ở bên cạnh cô hơn một năm trời ít nhiều gì anh cũng quá hiểu cô rồi. Có khi nào Mộ Tần lén lút giở trò đưa cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-mat-ngot-cua-anh-2/2923062/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.