🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trôi qua một giờ đồng hồ, Dương Hi Văn vẫn không hạ sốt được bao nhiêu. Cô càng ngày càng nóng, Mộ Tần bắt đầu bất lực, anh không thể đứng nhìn cô chịu giày vò như thế này nữa nên đành gọi cho Tô Dược để ứng cứu.

Tô Dược nhận được điện thoại liền chạy đến, Lưu Ly cũng lo lắng nên đi cùng anh. Cả hai đến ngôi nhà nhỏ theo địa chỉ mà Mộ Tần gửi đến, thấy Hi Văn nằm trên giường bệnh, cả hai bốn mắt hướng về Mộ Tần như kiểu sắp hỏi hàng ngàn câu hỏi.

“ Bây giờ không phải là lúc hai người tò mò đâu, mau đến xem cô ấy đi “ Mộ Tần gấp gáp nói.

Tô Dược tiến đến, anh kiểm tra một hồi thì hỏi:" Đã cho cô ấy uống thuốc chưa?"

“ Rồi, nhưng cô ấy vẫn chưa hạ sốt, cứ mê man như vậy suốt một tiếng đồng hồ rồi“ Mộ Tần sốt ruột nói, anh cũng không biết làm sao nữa, cứ như cơ thể Hi Văn không tiếp nhận được thuốc hạ sốt mà anh cho uống vậy.

Tô Dược đặt tay lên trán cô, đúng là không hạ sốt được. Kì lạ, đã qua một giờ đồng hồ thì ít nhiều gì cũng phải...

“Hứa... Hứa Thành." Dương Hi Văn cố gắng lấy lại tỉnh táo, cô mắt nhắm mắt mở nắm lấy áo Tô Dược nói.

Mộ Tần nghe đến Hứa Thành thì lại sôi máu lên.” Đã là lúc nào rồi mà em còn gọi tên người đàn ông đó hả?".

“Mộ Tần, bình tĩnh đi “ Tô Dược quay sang nói.

Anh tin Hi Văn nhắc đến Hứa Thành là có lý do,nghĩ đi nghĩ lại một năm qua cô là do Hứa Thành chăm sóc, cơ thể của Hi Văn có thay đổi gì chắc chắn Hứa Thành biết rõ hơn anh và Mộ Tần. “ Tần, mau gọi Hứa Thành đến đây đi“ Tô Dược nói.

" Cậu có bị điên không? Tôi bắt cô ấy đến đây để rời xa Hứa Thành, bây giờ gọi tên đó đến đây thì kế hoạch của tôi chẳng phải đổ sông đổ biển à?” Mộ Tần quát lên.

Tô Dược đứng dậy, anh đi đến nắm lấy cổ áo Mộ Tần: "Vậy bây giờ cậu ích kỷ vì mình hay là muốn nhìn Hi Văn mất mạng? Cô ấy sốt cao lắm rồi, nếu còn không tìm cách hạ sốt thì sẽ nguy hiểm tính mạng đấy “.

Mộ Tần nhìn Tô Dược, bản thân cũng bình tĩnh lại được một chút. Cuối cùng cũng phải gọi Hứa Thành đến.

Hứa Thành còn đang ở ngoài đường, anh lái xe đi tìm cô thì nhận được điện thoại của Tô Dược. Nghe mọi chuyện Hứa Thành gấp gáp xoay vô lăn cho quay xe, nhanh chóng hướng về căn nhà mà mọi người đang ở đó.

Đến nơi, anh vội chạy vào trong. Nhìn thấy Dương Hi Văn nằm trên giường, vừa chạm vào người cô anh liền rút tay lại. Không xong rồi, cái anh lo nó cũng đã đến rồi.

Hứa Thành quay đầu lại, tức giận nhìn Mộ Tần hỏi:" Mày đã làm gì cô ấy?”.

“ Bây giờ không phải lúc chất vấn nhau đâu, cô ấy đã sốt cao như thế hơn một giờ đồng hồ rồi đấy".

“ Hứa Thành, cậu ở bên cạnh cô ấy, cô ấy làm sao vậy?” Tô Dược hỏi.



Anh bắt đầu thấy cơ thể Dương Hi Văn có gì đó Hứa Thành siết chặt tay, anh nhìn Dương Hi Văn, những điều này anh không muốn nói cho ai biết, nhưng mà.

"Cơ thể của cô ấy đã kháng thuốc rồi".

Tô Dược nghe xong thì đứng im, Mộ Tần bàng hoàng, Lưu Ly thì sốc không kém.

Hứa Thành siết chặt tay, tình huống bắt buộc, tôi xin lỗi Hi Văn, tôi phải nói mọi chuyện ra thôi.

" Cô ấy chính là Hi Văn, người đưa cô ấy đi vào năm đó cũng là tôi ” Hứa Thành nói. Mộ Tần nghe xong định xông lên thì bị Tô Dược cản lại.

“ Tần“ Tô Dược nhìn Mộ Tần.

" Cuối cùng cậu cũng chịu thừa nhận “ Tô Dược quay sang nhìn Hứa Thành.

“ Vì chất độc của tên Vệ Khanh đấy, tôi đã chế thuốc giải và may mắn cứu được cô ấy, nhưng mà không phải thuốc giải chính, nó cứu được mạng Hi Văn nhưng lại gây ra tác dụng phụ. Khiến cơ thể cô ấy kháng thuốc, tuy không phải là tất cả nhưng nó làm sức khỏe cô ấy yếu đi, mỗi khi bị sốt thì rất khó mà khỏi bệnh được " Hứa Thành nói.

Dương Hi Văn vươn tay ra, cô nắm lấy áo anh” Hứa Thành...".

Hứa Thành quay đầu lại, anh nắm lấy tay cô:"Tôi ở đây, không sao đâu, cô sẽ ổn thôi".

" Hứa Thành đưa tôi đi đi. Ở đây. Đáng sợ lắm...".

Tô Dược nhìn Lưu Ly đứng ở bên ngoài, anh đem áo khoác của mình choàng lên cho cô, Lưu Ly quay đầu lại. "Bên trong thế nào rồi anh?”.

"Hứa Thành biết cách chăm sóc Hi Văn nên cô ấy đã hạ sốt rồi " Tô Dược nói. Nếu anh không bảo gọi Hứa Thành đến đây thì sớm xảy ra chuyện lớn rồi.

Tô Dược và Lưu Ly nhìn Mộ Tần đang gục đầu xuống ngồi một góc ở đằng kia, cả hai thở dài. Anh và cô cũng đoán được mập mờ tên này đã làm gì Hi Văn hai ngày qua rồi, chính tai mình nghe Hi Văn bảo sợ mình, Mộ Tần chắc không chấp nhận được chuyện này rồi.

Bên trong, Hứa Thành nắm lấy tay Hi Văn.

“ Cô làm tôi sợ chết khiếp mà “ Hứa Thành nói nhỏ, cũng may Tô Dược gọi anh đến đây, nếu không qua đêm nay anh chẳng biết mình có gặp lại cô được nữa hay không.

Dương Hi Văn bất ngờ siết chặt tay lại, cô nhìn Hứa Thành rồi bật khóc" Hứa Thành... anh đưa tôi đi đi... Mộ Tần, Mộ Tần đáng sợ lắm...tôi không muốn ở cạnh anh ấy".

“ Được được, tôi sẽ đưa cô đi, ngoan, ngủ đi " Hứa Thành vội trấn an cô, còn trong lòng đang thầm chửi Mộ Tần.

Tên khốn này đã làm gì cô suốt hai hôm thế này? Nhìn thấy vết xanh vết tím trên cổ Hi Văn, Hứa Thành như bị máu dồn lên não, anh ngồi vỗ về cô cho đến khi Hi Văn an tâm ngủ say. Hứa Thành đứng dậy, anh lao ra ngoài xông đến chỗ Mộ Tân rồi đấm cho anh một phát.



" Mày đã làm gì cô ấy? Hả? Sao mày dám tổn thương đến cô ấy?” Hứa Thành quát lên.

Mộ Tần bị đánh ngã xuống, anh bình tĩnh chống tay đứng dậy, nhìn Hứa Thành đầy khiêu khích:" Tao đã lên giường với cô ấy, sao? Tao và cô ấy đã cùng nhau ân ân ái ái suốt hai ngày qua đấy

. Hứa Thành, mày đã yêu người phụ nữ của tao rồi phải không?"Mộ Tần vừa nói vừa cười lớn.

“Bây giờ cô ấy đã là của tao, mày có nằm mơ cũng đừng chạm vào cô ấy".

“ Hi Văn là của tao, đừng ai giành lấy “ Mộ Tần nói. Hứa Thành càng nghe càng tức điên, anh tính xông đến đánh cho Mộ Tần thêm vài phát thì Tô Dược lại tiến lên nắm lấy áo Mộ Tần đấm cho một phát nữa.

Lưu Ly giật mình, chạy đến kéo Tô Dược.

“ Cậu bị điên rồi à?" Tô Dược quát lên.

"Ha ha..."

Mộ Tần điên thật rồi.

“ Suốt một năm qua cậu luôn nói muốn tìm thấy Hi Văn, muốn bảo vệ cô ấy, bây giờ sao đây? Thấy người rồi cậu lại tổn thương Hi Văn, cưỡng ép cô ấy khiến cô ấy thấy cậu liền phát sợ như vậy “ Tô Dược quát lên.

“ Mộ Tần, cậu làm tôi thất vọng quá” Tô Dược bảo. Anh quay đầu lại, nhìn Hứa Thành "đưa cô ấy đi."

Mộ Tần nghe vậy liền đứng lên.” Cậu có tư cách gì cho cô ấy đi, Hi Văn là của tôi, không ai được phép đưa cô ấy đi"

"Đủ rồi, Mộ Tần, đừng có điên nữa ".

“ Nếu để Hi Văn ở cạnh cậu, cậu sẽ ép cô ấy đến phát điên đó" Tô Dược to tiếng hơn, anh là muốn mắng cho tên Mộ Tần này hiểu ra, tỉnh táo lại.

Hứa Thành nhìn cả hai, sau đó vào trong nhà, nhìn Hi Văn nằm trên giường, anh đi đến bế cô lên.

Dương Hi Văn cảm giác mình được nhấc bổng lên, cô mở mắt, cảm nhận được đang ở trong vòng tay của Hứa Thành, cô yếu ớt hỏi:" Hứa Thành...anh đưa tôi đi sao?".

“ Phải, chúng ta về nhà".

“Về nhà thôi".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.