Dương Thiên Bác cùng Lạc Linh Lung đi một quãng đường dài mới đến nơi. Tới đó, anh chủ động nắm lấy tay cô cùng nhau vui đùa ở đây, hưởng thụ cảm giác bình yên cuối cùng của đời mình. Anh cùng cô ngồi dùng bữa trưa, cùng nhau ngắm hoa rơi, cùng nhau ngồi trên ghế ăn vị kem mình yêu thích.
Dương Thiên Bác nhìn cô, anh dựa đầu vào vai Lạc Linh Lung rồi bảo: " Hôm nay tôi vui lắm".
“Em cũng vậy” Lạc Linh Lung bảo.
“Ha, ước gì thời gian ngừng trôi qua nhỉ".
"Muốn ngồi bên em mãi thế này thôi”.
Lạc Linh Lung bật cười, cô nói:” Nếu anh muốn chúng ta sau này sẽ thường xuyên đến đây có được không?".
"Được sao?” Anh hỏi.
“Được chứ, chỉ cần anh thích, em sẽ cùng anh đến đây ngắm hoa, làm thật nhiều cơm nắm và cơm hộp mà anh thích đem theo cùng".
Dương Thiên Bác ngẩng đầu lên nhìn cô, anh đưa tay nhéo má cô một cái: ” Em thật là chu đáo đấy".
“Chỉ chu đáo với mình anh thôi".
Anh cười, trong lòng chỉ biết thầm xin lỗi cô. Anh không biết sau này chúng ta sẽ gặp nhau nữa không, sau khi hết ngày và trở về nhà anh phải rời đi.
Đến lúc rồi, đến lúc anh nên nói mọi chuyện cho Tần Chí Khương biết thôi.
Anh cũng không thể đem nó giấu trong lòng mãi, anh cũng không đem theo nó sống đến cuối đời, chôn sâu xuống mồ được.
Đến lúc ra về, Dương Thiên Bác cùng Lạc Linh Lung lên tàu điện. Cả ngày vui chơi nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-mat-ngot-cua-anh-2/2923000/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.