"Ha, cậu nói những lời như thế không thấy buồn cười sao? Cậu cũng biết mệt sao? Dương Thiên Bác, cậu không nhìn xem thân phận mình là thế nào à?” Tần phu nhân nói.
Dương Thiên Bác nghe xong chỉ cười, mặc dù là những lời của bà chẳng khác gì cầm dao cứa vào tim anh vài đường nhưng anh cũng đã quen rồi, sớm cũng đoán được bà sẽ nói như thế mà thôi.
Dương Thiên Bác bỏ tay vào túi quần, anh đứng thẳng người quay lưng, dùng tay còn lại mở cửa sổ đầy bụi bám kia.
"Bà...vẫn như vậy nhỉ?".
“Bà vẫn không công nhận tôi?” Dương Thiên Bác xoay người lại hỏi. “Trong mắt tôi Dương Thiên Bác cậu chẳng khác gì một sản
phẩm lỗi."
“Mà tôi vô tình tạo ra mà thôi, tôi vốn không công nhận cậu, cũng chẳng xem trọng cậu."
“Nhưng Dương Thiên Bác, đó là những thứ cậu phải chịu, cậu không có quyền lựa chọn cho bản thân cũng như có thể thoát khỏi sự sắp đặt của tôi đưa ra trước đó."
“Việc rút lui... đừng nghĩ đến nó".
“Trừ phi Dương Thiên Bác không còn trên đời này" Tần phu nhân nói.
Thật là những lời nói làm người khác đau lòng mà.
Dương Thiên Bác ôm mặt cười lớn: "Tần phu nhân, bà thật biết làm người khác đau khổ đấy".
“Thì sao? Chẳng lẽ cậu muốn chống đối tôi?”.
Nói xong bà đưa tay lên phất một cái, từ đằng sau Tần phu nhân có một đám người bước ra. Dương Thiên Bác thấy bà đã chuẩn bị sẵn chỉ nhún vai một cái, đám người này ...từ lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-mat-ngot-cua-anh-2/2922998/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.