Dương Thiên Bác nhìn Tần Chí Khương, anh bình tĩnh tiến đến chỗ Tần Chí Khương, Dương Hi Văn thấy thế lập tức tiến lên ngăn cản lại. Tần Chí Khương cũng bình tĩnh kéo cô lùi về phía sau, Dương Thiên Bác và Tần Chí Khương nhìn nhau, anh mỉm cười, đưa tay xoa đầu Tần Chí Khương.
"Tôi chính là anh trai cậu."
Tần Chí Khương tròn xoe mắt, Dương Hi Văn chỉ cúi gầm mặt. Bởi vì...cô đã biết trước đó rồi, chỉ là không muốn Tần Chí Khương bận tâm nhiều thứ nên cô không nói, còn nhờ Vệ Khanh giấu giúp mình chuyện này.
Dương Thiên Bác đi qua cả hai, anh quay đầu lại bảo: "Tôi chính là con riêng của Tần phu nhân, bà ấy là mẹ tôi".
"Nhưng từ trước đến nay bà ấy không cho tôi có quyền gọi chữ mẹ đó". Dương Thiên Bác nói rồi cười lớn.
Nghe buồn cười phải không? Tần phu nhân chính là mẹ anh, người ta nói hổ dữ không ăn thịt con. Nhưng đối với mẹ anh, bà luôn hủy hoại anh, từ bé đến lớn cái tình thương gì đó bà đều giành cho Tần Chí Khương, đứa em trai yêu quý này của Dương Thiên Bác anh.
Trước khi kết hôn với Tần Chí Khiêm và mang thai Tần Chí Khương. Tần phu nhân một lần đi về đêm khuya nên không cẩn thận đã bị một đám người lạ mặt cưỡng hiếp, bà vốn là người sống sĩ diện, cho dù chuyện đó khủng hoảng với bà đến đâu hay là ám ảnh tới cỡ nào bà cũng không cho ai biết. Sau khi bị xâm hại xong bà đã bình tĩnh trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-mat-ngot-cua-anh-2/2922996/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.