Hằng Nga nghẹn uất, nước mắt như hoa rơi, làm cách nào cũng không ngừng lại được. Bồng Mông nghe lời không làm gì thêm nữa. Đó là chuyện riêng của bọn họ, là quá khứ không ai muốn nhắc lại. Cho dù bây giờ Bồng Mông là một thằng bán quán vô danh hay Hằng Nga trở thành tiên tử trên Thiên Đình. Hắn lại càng không muốn nhắc tới.
Hằng Nga vô thức bước thụt lùi, không ai ngăn cô lại. Chú Cuội mắt thấy, tay nhanh hơn đầu, chạy đến ôm cô vào lòng. Sau lên vang lên tiếng "phập" xé lòng. Hằng Nga thất thần, xoay phắt lại. Sau lưng chú Cuội đã thấm đẫm máu, hắn cố chấp đi tới một bước, thanh giáo sau lưng rời khỏi cơ thể, máu chảy như suối.
- Cuội!
Lần đầu tiên Hằng Nga gọi đích xác tên cuội. Không phải là "Anh", "Người hầu kia" hay "Tên vô dụng". Cô áp chế lồng ngực nổ tung, vụng về nâng đỡ chú Cuội. Chỉ trong thời gian ngắn mà biết bao nhiêu tai nạn xảy ra, Địa Mẫu đau đầu, kêu người gọi bác sĩ đến. Phía sau Hằng Nga chính là bức tượng đầu quỷ của khách sạn, trên tay vừa vặn cầm một thanh giáo.
- Sao anh điên vậy hả? - Hằng Nga, đó không phải là lỗi của cô, không một ai ở đây khinh thường cô cả. Hiểu không?
Hằng Nga đến phát điên rồi, làm gì còn quan tâm những lời đó, chỉ máy móc gật đầu cho hắn vui lòng. Bọn Trần Thạch hơi bất ngờ. Hằng Nga đối xử với chú Cuội như vậy mà Cuội còn đỡ cô ta một nhát giáo. Dù không chết nhưng cũng đau hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-linh-muc-toi-la-quy/4329803/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.