- Các anh có nghĩ, thật ra thì Cuội đã biết chuyện này từ lâu rồi không? Nhật Ly ngẫm nghĩ. Lúc nhìn Cuội khổ sở ở sảnh chính, hẳn là biết rồi đi. Nhưng mặc cho hằng ngày Hằng Nga hành hạ hắn cỡ nào, Cuội cũng cắn răng chịu đựng. Bằng không với tính cách thanh cao của Hằng Nga, bị Cuội uy hiếp là có thể.
- Chắc là... tên Cuội bị ngu hay đầu óc có vấn đề. Là ta thì ta làm từ lâu rồi. – Thánh Gióng hùng hổ đập bàn.
- Hoặc là... Cuội chỉ không muốn làm Hằng Nga xấu hổ. – Trần Thạch chậm rãi uống trà. Bí mật lớn như vậy bị phơi bày, Hằng Nga khó tránh khỏi đổ điên đổ khùng. Danh dự gì đó đều bay hết.
Cuội nằm trên giường, xúc cảm mềm mại của lụa không khỏi khiến hắn kinh ngạc. Cuội đang nằm trong phòng của Hằng Nga, phía trên là rèm ren phủ xuống. Ánh sáng ban mai chiếu hắt vào sàn nhà gỗ trơn bóng, hai mắt hắn không chịu được mà nheo lại.
Cảm giác sau lưng căng cứng, Cuội bất động, sợ bị đau lần nữa. Lần này đúng thật là mạng không mất nhưng đau muốn chết đi. Căn phòng mà hắn phục vụ Hằng Nga mấy vạn năm quen thuộc đến không thể quen hơn, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nằm đó, cũng là lần đầu tỉ mỉ ngắm nhìn.
Gió thổi mạnh làm rèm giường phất phơ, lộ ra gương mặt của người nằm bên dưới. Cuội nhìn người nọ, khẽ mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô. Tựa như trở về lần đầu tiên, khi Cuội đang ngồi ngoài cổng khóc vì hoảng sợ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-linh-muc-toi-la-quy/4329804/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.