- Tô Lịch, vậy bọn họ đều đã chết rồi sao? Nhưng tôi ở dưới này không thấy bọn họ...
- Truyền thuyết là truyền thuyết nhưng cũng dựa trên sự thật. Bọn họ thật sự là con cháu của rồng tiên, nên khi chết đi, linh hồn còn thật sự tìm đến nhau. Bây giờ bọn họ đi đâu ta cũng không biết nữa. - Tô Lịch mơ màng chống cằm - Thật là một chuyện tình đẹp đẽ.
Ít nhất, cái kết của bọn họ cũng không quá bi thương như Lê Thái Tổ.
- Cười nói nghe thật vô tội biết bao. Riêng tôi thì tôi thấy người có khả năng nhất chính là cái cô Hoài Ly kia. Ai biết có chuẩn bị trước không, Địa Mẫu gọi cô ta đi lên, lúc đó chắc chắn phải đi ngang Hằng Nga, tiện tay hạ độc thì dễ dàng rồi. - Phía xa một giọng nói đanh thép không khỏi lọt vào tai bọn họ.
- Độc Cước, đừng nói bậy. Người ta là con cưng của Địa Mẫu, vợ của Đại tướng quân, đi theo cô ta có biết bao nhiêu người quan to chức lớn. Anh nghi ngờ người ta, cũng phải có chứng cứ nha. - Một người khác tuy rằng phản bác nhưng trong lời nói mang giọng điệu coi thường rõ ràng.
- Bằng chứng? E rằng mấy ngày ở đây cô ta đã thủ tiêu mất rồi.
Đại Thành nghe thật chói tai, vừa định xông lên cãi nhau ầm ĩ một trận thì bị Thánh Gióng ngăn lại. Nghe tên hình như người kia là thần Độc Cước trong nhân gian. Biến hóa quỷ dị, thủ đoạn vô biên, không phải người chỉ dùng vài chiêu hoặc là dụng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-linh-muc-toi-la-quy/4329802/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.