Có một lần, Lạc Long Quân vì muốn dẹp yên bọn người dân tộc ở phía bắc nên đã đích thân ra trận, không may bị thương nặng. Hắn hấp hối đến cùng cực, lại lạc với binh lính của mình, đành gắng sức chống đao mang thân tàng đi vào rừng ẩn nấp. Nhưng đối với bọn người dân tộc, rừng núi chính là thế mạnh của chúng.
Lặng yên nghe tiếng bước chân sục sạo của bọn giặc mà Lạc Long Quân căng thẳng siết chặt đao. Nếu cứ thế này mà chết, chi bằng liều cái thân tàng mở đường máu. Chỉ tiếc cho nhân dân Văn Lang, tiếc cho hắn mới đăng cơ chưa được hai năm.
Đúng lúc này, có người khẽ nắm lấy tay cầm đao của hắn. Lạc Long Quân giật mình suýt thì vung đao, người nọ liền đưa tay làm dấu yên lặng. Người nọ nghe ngóng bên ngoài rồi lén lút đưa hắn đi trú ở hang động gần đó. Lạc Long Quân nhìn bàn tay bé nhỏ, xương cốt mềm nhũn dìu mình đi, thiết nghĩ đây hẳn là một cô gái. Nhưng khi người nọ cởi mũ choàng ra thì là một thư sinh tuấn tú.
Thư sinh nọ mím môi, vết thương người kia sâu không lường nổi, máu chảy đầm đìa, vậy mà ban nãy còn định xông ra ngoài kia. Thư sinh, cũng chính là Âu Cơ, xắn tay áo chữa vết thương cho hắn. Lạc Long Quân mệt đến đờ đẫn, vừa ngồi xuống đã chìm vào giấc ngủ.
Sở dĩ Âu Cơ ở đây là vì nàng đang chuẩn bị tiến vào Văn Lang lập nghiệp. Nàng bôn ba ở mấy thôn làng nhỏ đã nhiều ngày rồi. Vì vậy cái động nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-linh-muc-toi-la-quy/4329801/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.