KiềuƯu Ưu đi rồi, sau khi lên xe đầu óc cô vẫn còn đôi chút hỗn độn.
LúcTrử Tư đến gõ cửa, đôi mắt của hai bọn họ đều đã đỏ như mắt thỏ,anh còn chế giễu chuyện bọn họ không nỡ rời xa nhau thật hiếm có nhưtrúng giải độc đắc. Anh tự cười rồi lại phát hiện chẳng ai thèm đểý tới mình, ngượng ngùng kéo hành lí của Kiều Ưu Ưu xuống lầu.
Bọnhọ không có thời gian nói lời tạm biệt, Kiều Ưu Ưu đi xuống dưới lầunhư một hồn ma. Trử Tụng cũng từng bước từng bước theo sau cô nhìn côđi không chút do dự, cho tới sau khi lên xe cô cũng không quay đầu lạinhìn anh một lần.
Tráitim anh như bị cướp đi, sớm đã biết kết quả như vậy nhưng sao lòng anhvẫn đau đớn như vừa bị cái dùi đâm xuyên qua. Bàn tay anh nắm chặtlại, bên trong là chiếc nhẫn vẫn chưa kịp tặng đi, nắm quá chặt nêncác khớp xương đều trắng bệch. Trử Tụng nhìn chiếc xe dần dần đikhuất, chân anh như đóng đinh tại chỗ, thậm chí anh còn hi vọng chiếcxe sẽ dừng lại, Kiều Ưu Ưu chạy thật nhanh về và ôm chặt lấy anh.
Vốntưởng rằng hai mươi ngày sống chung vừa qua sẽ giúp mình lưu lại mộtấn tượng khác trong lòng cô. Anh cảm thấy mình như một chú hề tựbày trò và tự cười một mình, hi vọng cô sẽ thích mình, vì cô màviệc gì cũng có thể làm nhưng trong mắt cô lại chưa bao giờ có vịtrí dành cho anh. Anh thực sự không thể chấp nhận chuyện cô sẽ yêumột người khác, anh độc đoán muốn giữ cô lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-doi-canh-cua-anh/3282163/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.