Trử Tụng tuy rằng không nỡ xa Kiều Ưu Ưu, nhưngcô có thể trở lại như vậy đã khiến anh thỏa mãn lắm rồi, khuôn mặtdần hiện lên nụ cười được an ủi. Mới vừa mới chia tay thôi mà anh đãbắt đầu nhớ Kiều Ưu Ưu rồi, sau này không có cô, anh biết làm sao đây?Trử Tụng thở dài, móc từ trong túi ra một cái vòng tròn cầm lênxem, bỗng anh cảm thấy ngơ ngẩn.
“Bụp!”Trử Tụng mang tâm trạng phiền muộn không được trút ra liền đá chân vàocánh cửa sắt của sân tập thể.
KiềuƯu Ưu quay lại mà anh chỉ chăm chăm vui sướng, bị sự hưng phấn làm chomê muội, vật quan trọng như vậy lại bị quên mất. Lúc nãy anh vì chưatặng được nó cho cô nên cảm thấy buồn bã, bây giờ bởi vì cảm thấyquên mất nên mới sầu não.
“TrửTụng, mẹ kiếp mày chỉ có chút tài cán này thôi sao?”
Cảquãng đường Kiều Ưu Ưu ngủ suốt, đêm qua bị anh dày vò cả đêm, lúcnãy lại còn vừa khóc lóc vừa gây chuyện nên cả người bây giờ hoàntoàn nằm liệt trên ghế, chẳng còn tí tinh thần nào.
Sau khixuống máy bay, Kiều Ưu Ưu quấn chặt áo khoác vào người, đi sau cùng.Đôi mắt sưng lên như hạt óc chó nên cô chẳng còn cách nào khác đànhlấy kính râm ra đeo.
Trử Tưvốn định đưa cô về nhà bố mẹ, thế nhưng Kiều Ưu Ưu chỉ lên đôi mắtsưng vù gần như không thể mở ra của mình nói: “Bộ dạng này có thểgặp người khác được không?”
“Cógì mà không được, cũng chẳng phải là người ngoài.”
KiềuƯu Ưu khó chịu vẫy tay: “Đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-doi-canh-cua-anh/3282164/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.