“Ưu Ưu,lúc này em đang ghen phải không?”
Kiều ƯuƯu vốn dĩ đã không vui, nghe anh nói vậy, cô lại càng tức điên lên, đây mà làthái độ nên có của một người chồng à? Không tự cảm thấy bản thân mình sai màlại còn hỏi ngược lại cô?
“Ghensao? Hứ, em có ghen được không? Đừng cho rằng em không biết, Đại Tiểu Kha từnhỏ đã có ý đồ với anh, cô ta đã thích anh từ hồi cấp hai. Bây giờ thì tốt rồi,đều là lính không quân, lại còn cùng một đơn vị, mỗi ngày gặp mặt nhau, cơ hộitốt thế còn gì, không tiến thêm bước nữa quả là có chút đáng tiếc.”
“Emthừa nhận đi.”
“Có anhtự thừa nhận đi! Trử Tụng, đừng có làm chuyện xấu rồi tỏ ra không biết gì, ĐạiTiểu Kha theo đuổi anh tới tận doanh trại rồi. Anh đã kết hôn rồi mà cô ta vẫnkhông chịu từ bỏ, ái chà tình cảm đúng là sâu như biển!” Giọng nói của Kiều ƯuƯu ngày càng lớn, cô gần như hét lên.
“ƯuƯu!” Trử Tụng đặt một chiếc cốc xuống bàn, trầm giọng xuống rất nhiều, “Đừng cóvu oan cho anh.”
“Binh!”
Kiều ƯuƯu tức quá ném chiếc cốc thủy tinh xuống sàn nhà, nước đổ ra khắp sàn, mảnhthủy tinh vỡ bắn khắp nơi, cô trừng mắt nhìn anh, ngực không ngừng nhô lên thởmạnh.
TrửTụng cũng tức lên, anh ném cái cốc ở trong tay xuống dưới đất khiến cho sàn nhàlại tung tóe những mảnh thủy tinh. Ném đồ ư, ai mà không biết làm?
Kiều ƯuƯu càng giận, hai má cô đỏ lựng, nhưng mắt cô đảo qua một vòng cũng không thấycó gì có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-doi-canh-cua-anh/3282150/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.