Đĩabánh chẻo đầy ắp đặt ở trên bàn đã sớm nguội nhưng vẫn chưa có ai động tới.Kiều Ưu Ưu từ nhỏ đã không thích ăn những đồ ăn có nhân, nhất là bánh chẻo, màđặc biệt là cái đĩa bánh chẻo này.
Cô gáiđó là ai?
Cô gáivừa bước vào cửa, bưng bánh chẻo rồi chào hai dì. Hai bà mẹ nhìn cô gái bỗngdưng xuất hiện ở cửa thì trong lòng bắt đầu lo lắng. Kiều Ưu Ưu nhìn cô ta từđầu tới chân, nhìn đi nhìn lại vẫn thấy cô ta quen quen.
TrửTụng giới thiệu đây là đồng nghiệp của anh, Đại Tiểu Kha.
“Ưu Ưu,vẫn còn nhớ tôi chứ? Chúng ta học chung cấp hai đấy.” Người đẹp Đại Tiểu Khatươi cười hỏi.
ĐạiTiểu Kha, sao mà cô không nhớ chứ? Kiều Ưu Ưu cười thầm trong bụng. Năm đó ởtrong trường, cô ta cũng được coi là một tiểu mỹ nhân, “lâu lắm không gặp nhỉ,không ngờ lại gặp cậu ở đây.”
“Ha ha,tôi thì lại nghĩ về chuyện này rồi, nhưng cũng không ngờ đợi mãi mới gặp đượccậu.”
Đây cóđược coi là một sự châm biếm không? Phía trên đầu Kiều Ưu Ưu như đang bốc khói.Tôi thích đến lúc nào thì đến đấy, ai cần cậu quan tâm!
* * *
Anhlính trực ban tới mang theo thịt và rau, bà Kiều đích thân vào bếp chuẩn bị bữatối, Kiều Ưu Ưu chuồn vào bếp giả bộ chuẩn bị ra tay, nhưng tai cô lại vểnh lênnghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài. Tuy nhiên giọng nói của Trử Tụng và của bàTrử quá nhỏ nên cô chẳng nghe rõ được.
“Này!”Bà Kiều chạm vào cánh tay cô, “mẹ đang giở tay, con bật cái máy hút mùi lênđi.”
“Vâng!”
Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-doi-canh-cua-anh/143304/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.