Trử Tụng đứng bên ngoài phòng chiến đấu, nheo mắt nhìnlên bầu trời. Hôm nay thời tiết không tốt, trời âm u, nhiều mây, tầm nhìn rấtthấp. Nhưng hôm nay anh lại có nhiệm vụ bay, mệnh lệnh tác chiến của đài chỉhuy vẫn chưa đến, các phi hành viên vũ trang như anh chỉ có thể vô vị đứng chờ.
“Phù!”Trử Tụng nhổ đầu thuốc lá đã sắp cháy hết xuống đất.
“Dậpthuốc đi cho tôi!”
TrửTụng ngẩng đầu lên nhìn, trưởng đoàn Cao đi tới, dẫm tắt đầu thuốc đang còn âmỉ cháy.
Trongphòng tác chiến có tiếng người hét lên: “Trưởng đoàn trở về rồi.” Mọi người xúmlại như một đàn ong. Có thể bay hay không chỉ còn chờ một câu nói từ cấp trên.
“Trờiđất chẳng hiểu ra làm sao, hôm qua đã bị nhỡ mất rồi, nói thế nào thì hôm naycũng phải cho tôi bay chứ.” Trưởng đoàn Cao tức giận đẩy đám người ra, đi vàophòng tác chiến, “lúc nãy tôi đã thảo luận với sư đoàn trưởng rồi rủi ro baycủa đội bay hôm nay khá lớn, nhưng nhiệm vụ tác chiến của kỳ này bắt buộc phảihoàn thành, kéo dài cũng không phải là một cách, vậy nên ý của lãnh đạo là đoànchúng ta cần cử ra năm chiếc máy bay, cất cánh lẻ.”
TrửTụng đứng ở ngoài nghe trưởng đoàn nói. Lưu Nhị Lăng chạy tới, hạ giọng lẩm bẩm,“cất cánh lẻ chỉ tổ lãng phí.”
“Trưởngđoàn, cất cánh lẻ không phù hợp với chiến lược tác chiến” Trử Tụng thỉnh cầucất cánh đôi cùng với Lưu Nhị Lăng.
“Anhcâm miệng đi cho tôi, đừng cho rằng nhận được huân chương hạng nhất trở về thìanh không còn là anh nữa.”
Lưu NhịLăng thích thú nhìn Trử Tụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-doi-canh-cua-anh/143303/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.