Từtrong nhà hàng bước ra, họ tình cờ gặp Hàn Thiếu Khanh. Anh ta mặc một chiếc áosơ mi mỏng, Kiều Ưu Ưu không tin anh ta không cảm thấy lạnh trong cái gió réttháng chạp của Bắc Kinh lúc này.
“Ưu Ưu,trưởng phòng Tống. Thật tình cờ!”
Tống TửĐồng lịch sự đáp lại, “chào giám đốc Hàn.”
“Haingười đã ăn chưa?”
“Chúngtôi ăn rồi, đang chuẩn bị về.” Không khách sáo như Tống Tử Đồng, Kiều Ưu Ưuthẳng thắn trả lời, giọng nói cũng không mấy thân thiện. Hàn Thiếu Khanh làloại người nhỏ mọn, có tí chuyện cỏn con mà cũng kể lại với Tần Niệm, cô ghétnhất là loại người hay đưa chuyện.
HànThiếu Khanh cười nhẹ: “Ưu Ưu vẫn còn giận tôi phải không? Hôm nào tôi mời cô ăncơm, coi như chuộc tội, được không?”
Trử Tưđứng bên xe của Kiều Ưu Ưu một lúc lâu, đợi Kiều Ưu Ưu cho đi nhờ về nhà, đợilâu lắm mới thấy người ra nhưng lại bị chặn lại. Dưới ánh đèn, Trử Tư quan sátHàn Thiếu Khanh, suy nghĩ một chút rồi anh tiến lại phía họ.
“Chịba, em không đi xe tới, chị đưa em về nhé?” Người vẫn chưa bước đến nơi, Trử Tưđã cao giọng hét to, chỉ lo người khác không biết Kiều Ưu Ưu là chị dâu củaanh.
Tống TửĐồng bị gạt sang một bên, Trử Tư cười hì hì tới bắt tay chào hỏi Hàn ThiếuKhanh.
Kiều ƯuƯu vốn dĩ rất thích những việc kiểu như người khác làm gì mình cũng làm theo.Tuy miệng cô thì cằn nhằn nói Trử Tư là một rắc rối lớn, nhưng bước chân cô thìlại thoăn thoắt bước đi theo anh.
Kiều ƯuƯu lục tìm chìa khóa xe rồi ném cho Trử Tư, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-doi-canh-cua-anh/143302/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.