Sáng sớm hôm sau.
Tiếng trò chuyện xì xầm làm Tường Vy lơ mơ thức giấc, nhưng mi mắt nặng trĩu còn muốn ngủ thêm một chút. Bỗng cô cảm nhận được một hơi ấm bao trùm lấy bàn tay của mình. Lẽ nào là Đăng Khoa ư, sao anh ấy biết mà đến đây. Tường Vy cố hé đôi mi quan sát.
Ánh mắt mơ màng thấy bóng dáng bác Lâm đang ngồi bên giường. Cô vội bật dậy, nhưng bác Lâm ngăn lại.
- Con ngủ thêm đi, ba làm con giật mình hả?
- Sao ba lại ở đây? - Cô tròn mắt.
Bác Lâm nhìn con gái xanh xao trước mắt, không khỏi đau lòng. Có chuyện gì vui thì nói cười, kể lể với ba. Còn chuyện buồn thì luôn giấu kín. Cứ ôm hết đau khổ chôn sâu vào trong lòng. Cuộc hôn nhân không hạnh phúc lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy. Bị tai nạn bất ngờ, bị suy sụp tinh thần đều không cho ba hay, cứ nói dối vẫn bình thường. Con cứ như vậy làm sao ba yên tâm. Nghe dì con nói, ba tức tốc vào với con ngay.
Bác Lâm xoa đầu con gái và nghẹn ngào.
- Con có gì phải nói ba biết chứ! Con có chuyện gì ông già này biết làm sao?
Một cái xoa đầu ấm áp cũng làm Tường Vy cảm thấy được an ủi. Lần nào cô gặp chuyện cũng có ba ở bên cạnh lo lắng. Mọi chuyện đau buồn cô cố tình giấu đi bằng cách nào đó ông cũng là người biết hết. Với ông, cô lúc nào cũng như một công chúa nhỏ, làm ông phải bận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dinh-menh-cua-anh/2652238/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.