Bao nhiêu năm đương đầu với sóng gió cô chưa từng chùn bước, vậy mà sóng gió lần này lại khiến ý chí cô chao đảo, rụng rời.
Nhìn thấy Mặc Lan nằm trên vũng máu, trái tim cô như bị ai bóp nát.
Cô ôm lấy con bé rồi nhanh chóng đưa lên xe cứu thương. Mặc Lan yếu lắm, hơi thở đứt đoạn, đôi mắt lim dim như muốn nhắm lại nhưng vẫn cố mở to để nhìn mẹ nó.
Tử Di gắng không khóc để con bé được yên lòng.
- Con ngoan, sắp đến bệnh viện rồi, sắp hết đau rồi. Cố lên nha con, con gái mẹ mạnh mẽ mà đúng không?
Cô cuối cùng cũng không nhịn được, lặng lẽ quay mặt đi chỗ khác gạt nước mắt, lúc ngẩng đầu lên nhìn Mặc Lan đôi mắt vẫn đỏ hoe. Tử Di nắm tay Mặc Lan rất chặt, một cảm giác sợ hãi bao trùm lấy cô, nỗi đau mất người thân bao năm nay vẫn ám ảnh trong tâm trí. Ngày ấy mẹ cô cũng nằm trong vũng máu, nhìn cô đầy đau thương.
Cô nghĩ nhiều quá rồi, con cô nhất định không sao đâu!
Mặc Lan vào phòng phẫu thuật, cô đứng ngoài ruột gan như lửa đốt. Mấy tiếng trôi qua tựa như mấy ngàn năm.
Bác sĩ cuối cùng cũng bước ra, nói với cô một câu tựa như sét đánh ngang tai:
- Bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch vì thiếu máu, ngân hàng máu hiện nay đang hết nhóm máu này. Cô nhóm máu gì?
- Cháu nhóm máu O ạ!
- Không được rồi, con cô nhóm máu AB. Còn bố nó thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-canh-hoa-luu-ly/1886337/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.