Con bé Mặc Lan vùng vằng đòi cô đi nhặt vỏ sò, cô dở khóc dở cười, ở chỗ này khách du lịch người ta nhặt hết rồi chứ làm gì còn cái nào?
- Không con thích cơ, mẹ phải đi nhặt cho con! – Con bé giãy nảy lên, không hiểu sao hôm nay nó lại hư thế.
Cô đành dỗ dành con rồi xách dép đi xa chỗ mọi người đang tắm, tới vùng biển mọi người ít khi lui đến, có lẽ sẽ có hy vọng tìm được vỏ sò hơn. Nhưng bỗng nhiên ở phía xa kia có một người đang bị đuối nước, cánh tay đập loạn xạ vào nước để tìm kiếm sự cứu giúp. Trời ơi, nếu cứ làm thế cô ta sẽ chết chìm mất! Nghĩ vậy cô liền lao xuống nước rồi bơi thật nhanh đến chỗ cô gái ấy.
Là Thiên Thiên. Tú Long đâu? Anh ấy không ở bên cạnh cô ta sao?
Cô càng cố nắm tóc kéo cô ta lên bờ thì cô ta càng cố giãy ra và kêu cứu to hơn. Và cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý từ mọi người, từ xa nhìn tới, cứ như cô đang cố dìm Thiên Thiên xuống nước.
Hai đứa con trai của Thiên Thiên đứng trên bờ gào ầm lên:
- Bố ơi mau ra cứu mẹ, cô kia dìm mẹ sắp chết đuối rồi!
Tử Di hoảng hốt gào lên:
- Cô có bị điên không? Mau để tôi kéo lên bờ không chết chìm cả hai bây giờ!
Tú Long nghe thấy tiếng gọi của con, hoảng hồn, ai lại dám làm cái trò này giữa thanh thiên bạch nhật? Anh lao đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-canh-hoa-luu-ly/1886336/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.