Buổi tối trong phòng nghỉ không khí náo nhiệt bởi ngày mai là chủ nhật không cần phải thức sớm tập luyện, mọi người trò chuyện đến tối muộn khi giáo viên đi kiểm tra mới chịu tắt đèn đi ngủ.
Không hiểu lý do gì Vu Yên Nhi lại không ngủ được, nằm trằn trọc lăn qua lăn lại mắt vẫn trao tráo. Cô mở điện thoại nhắn tin cho Kiến Nhất, nếu đúng như giờ này có lẽ anh đã ngủ, nhưng cô vẫn quyết định gửi cho anh: *“Ông xã, em không ngủ được”*
Gửi xong Vu Yên Nhi đặt điện thoại bên cạnh gối, cô nằm nghiêng co người muốn có Kiến Nhất bên cạnh sưởi ấm sự cô đơn của cô ngay giây phút này.
Cuộc sống của Vu Yên Nhi từ sớm đã phụ thuộc vào Kiến Nhất, không có anh bên cạnh cô luôn cảm giác bị cả thế giới quay lưng, không có anh, cô như một kẻ cô độc chẳng ai quan tâm đến.
Còn nghĩ anh đã ngủ, chưa đến một phút sau anh đã gửi tin nhắn hồi âm: *"Sao không ngủ được? Nhức chân hay trong người có chổ nào khó chịu sao?"*
Vu Yên Nhi thở dài chán nản gõ phím thuần thục trả lời: *"Em muốn anh thôi"*
Tin nhắn vừa được gửi đi không lâu thì Kiến Nhất bỗng gọi đến, Vu Yên Nhi nhanh chóng bắt máy. Dù ánh sáng không đủ để nhìn thấy rõ từng đường nét trên gương mặt Kiến Nhất, nhưng đủ khiến cho Vu Yên Nhi cảm nhận được cảm giác có anh bên cạnh.
Bên kia điện thoại Kiến Nhất đã tắt âm tránh ồn, khẩu hình miệng bảo Vu Yên Nhi hãy ngủ đi. Cô đặt điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-anh-nang-doi-anh/1329274/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.