Buổi chiều tiếp tục buổi huấn luyện tại đầm lầy rộng lớn, một màu xám đen sình lầy. Nhìn cảnh tượng khó chấp nhận trước mặt, Vu Yên Nhi giấc giác nhăn mặt chê bai: "Bẩn quá"
Từ Tuấn Vỹ cười gian, liếc nhìn Vu Yên Nhi, trong đầu thoáng lên ý nghĩ bày ra trò trêu chọc.
Học bò lê dưới bùn, Vu Yên Nhi cố giữ đầu và cổ tránh xa lớp bùn nhão, mặt mày lúc nào cũng cau có không tự nguyện, luôn cố giữ bản thân dính bùn ít nhất có thể. Mặc dù được vùi mình trong bùn giữa mùa hè rất mát, nhưng Vu Yên Nhi sinh ra đã thuộc về chòm sao ghét bẩn, dù vật đổi sao dời thì vẫn không thay đổi được đặc điểm đó của cô.
Lăn qua bò lại một lúc lâu mặt mũi ai cũng lấm lem bùn, nằm trong bùn mát rượi không ai muốn lên, chỉ riêng có Vu Yên Nhi không muốn ở lại thêm phút giây nào nữa.
Được nghỉ giải lao, đầm lầy rộng rãi toàn là người với người, có người còn nằm ngửa quạt tay chân như bơi lội.
Vu Yên Nhi ngồi thẳng người, hai tay cô một màu đen bao phủ, cô nhăn nhó ghét bỏ ra mặt.
Từ Tuấn Vỹ len lén nhìn Vu Yên Nhi, bàn tay hành động nhanh nhẹn trong chớp mắt, quẹt cả lớp bùn lên mặt Vu Yên Nhi.
Cảm giác mặt lạnh lạnh, Vu Yên Nhi sốc đến mắt mở to, miệng không ngậm lại được, nhìn sang Từ Tuấn Vỹ đang nằm ra cười lớn kia.
Mặt mũi Kiến Nhất cũng đã lấm bẩn từ lâu, thấy bộ dạng Vu Yên Nhi, anh bật cười trấn an: "Không sao"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-anh-nang-doi-anh/1329273/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.