Lữ Manh cái gì cũng chưa làm, cô đương nhiên là bình tĩnh. Rốt cuộc thì, thứ cô sợ nhất từ trước đến nay không phải là chút chuyện cảnh cáo nhỏ bé này.
Nhưng mà, rất nhanh, chủ nhiệm giáo dục đã tới đây: "Chuyện là như thế nào?"
Lúc nhìn thấy ảnh chụp thì tức giận đến phát run, nhìn xung quanh một lần: "Đây là do ai dán?"
Mọi người lập tức giải tán.
Chủ nhiệm giáo dục là một người phụ nữ trung niên, thành thạo xé hết ảnh chụp, sau đó sắc mặt âm trầm nhìn Lữ Manh: "Em theo cô tới văn phòng".
Lữ Manh đi theo.
Nghĩ chuyện này cũng không liên quan lắm đến cô, hẳn là sẽ không ai trách mắng?
Lữ Manh ngoan ngoãn đi tới văn phòng của chủ nhiệm giáo dục.
"Lữ Manh......", chủ nhiệm giáo dục lời nói thấm thía, "Chuyện xảy ra như vậy, em có gì muốn nói không?"
Lữ Manh ngồi xuống đối diện cô ấy: "Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, em không có gì muốn nói ạ".
Chủ nhiệm giáo dục vỗ lên bàn kêu lớn một tiếng: "Có phải cảm thấy thành tích của mình rất tốt nên muốn làm gì thì làm đúng không? Chuyện của Dương Minh Trạm, cô cũng nghe nói rồi. Mấy cô gái nhỏ các em hiện tại đều nghĩ không cần làm, chỉ cần gả cho người giàu có là xong?"
Cơn giận này của cô...cũng lớn thật đó.
"Thành tích của em tốt, nhưng đừng vì thế mà kiêu căng. Hoàn cảnh gia đình em cô cũng nghe nói qua, em nói xem, em có tư cách không cố gắng học tập thật tốt sao?"
Lữ Manh đặc biệt nghe lời: "Không có, thưa cô".
"Vậy em nói, em không cố gắng học tập tốt, là muốn khiến ba mẹ vì em mà bán mặt cho đất bán lưng cho trời, cực khổ nuôi em ăn học phải thất vọng sao?"
Lữ Manh cúi đầu, ở hoàn cảnh này mà không đủ bi thương, hối hận, có thể sẽ bị đuổi: "Em thật sự xin lỗi".
"Thành tích của em tốt, nhưng mỗi năm, người có thành tích tốt đều rất nhiều. Nếu không học hành đến nơi đến chốn, chuyện sau này còn chưa dám nói chắc đâu. Đừng ỷ mình lớn lên xinh đẹp liền gây ra chuyện xấu, ảnh hưởng đến danh tiếng của trường chúng ta......", chủ nhiệm giáo dục càng nghĩ càng cảm thấy tức giận.
Lữ Manh: "......"
Cô quá khen rồi, thật ra em cảm thấy mình lớn lên rất bình thường.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Ngay sau đó, cửa bị đẩy ra, khuôn mặt đẹp trai của Minh Trạm đầy vẻ không kiên nhẫn xuất hiện.
Thấy người đến là Dương Minh Trạm, vẻ mặt của chủ nhiệm giáo dục lập tức thay đổi: "Bạn học Dương Minh Trạm, có chuyện gì sao?"
Dương Minh Trạm ngữ khí không tốt: "Lữ Manh không làm sai, cô vẫn mắng bạn ấy sao? Chuyện này em sẽ điều tra rõ ràng".
Chủ nhiệm giáo dục không ngờ Dương Minh Trạm sẽ nói như vậy.
Dương Minh Trạm bước nhanh tới, kéo cánh tay Lữ Manh đi ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng, anh nhịn không được lớn tiếng: "Cậu bị ngốc đấy à? Không phải cậu đánh nhau rất giỏi sao? Bị mắng như vậy cũng không biết đường giải thích?"
Lữ Manh cảm thấy kì lạ, đánh nhau giỏi cũng vô dụng mà, cô không thể đến tận cửa phòng chủ nhiệm giáo dục đánh nhau được.
Dương Minh Trạm càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, chính mình lại không biết sự tức giận này từ đâu tới. Lúc nhìn Lữ Manh cúi đầu không nói lời nào, trong lòng giống như bị dao cắt xé.
Ấn tượng của Lữ Manh đối với vị đại thiếu gia này khá tốt, tuy rằng chuyện ban nãy nếu không phải do đối phương, cô cũng sẽ không bị người ta dán ảnh nói lung tung, nhưng cô không quá thích giận chó đánh mèo.
"Mắng hai ba câu mà thôi, không có việc gì, so với đình chỉ học hay thôi học gì đó đều không bằng", Lữ Manh nói, "Vừa rồi, cảm ơn cậu".
Dương Minh Trạm nghe được lời này sửng sốt một chút, sau đó ý thức được cô và anh không giống nhau. Đối với cô, quan trọng là việc đi học.
Nếu không thể đi học......
Dương Minh Trạm nhớ tới một bộ phim tài liệu từng xem qua.
Những cô gái 13-14 tuổi ở vùng quê nghèo khổ không được đi học. Lúc ở nhà, phần lớn thời gian vừa cõng em trai vừa làm nông. Lớn lên một chút, ở chỗ này các bạn cùng trang lứa còn đang học cao trung, những cô gái đó đã gả chồng, sinh con, ngày ngày quanh quẩn với công việc nhà......
Dương Minh Trạm sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch: "Cậu......"
"Không có việc gì", Lữ Manh nói, "Đúng rồi, người dán những bức ảnh đó hẳn là không quen biết cậu?"
Dương Minh Trạm nghĩ tới những tấm ảnh đó, nhíu mày: "Chương Linh đó, tôi có quen".
Sao cơ? Lữ Manh có chút kinh ngạc: "Cậu biết Chương Linh?"
Dương Minh Trạm hiểu lầm biểu cảm trên khuôn mặt cô, giải thích: "Tôi và cô ấy học cùng sơ trung, có gặp qua vài lần".
Cùng một trường sơ trung...
Lữ Manh nhìn kỹ Dương Minh Trạm, không hề có một chút ấn tượng.
Theo lý thuyết, một người lớn lên đẹp trai lại có giọng nói dễ nghe như vậy, cô chắc chắn phải nhớ rõ chứ nhỉ.
"Tôi đi gặp cô ấy nói chuyện một chút", Dương Minh Trạm nói tiếp.
Lữ Manh nheo mắt: "Không cần đâu, chuyện này cứ như vậy cho qua đi".
Ảnh chụp đó cô đã nhìn rồi, cũng không quá tệ
"Tôi thấy vẫn nên thôi đi. Tôi cảm giác hẳn không phải do cô ấy làm, hơn nữa, cũng không phải chuyện lớn gì", Lữ Manh nói.
Dương Minh Trạm vốn dĩ cũng không còn tức giận như lúc nãy nữa, nhưng nghe được những lời này của Lữ Manh, không biết vì bản thân hay vì cô mà lại nổi cáu, bực mình nói: "Chuyện này xảy ra do tôi, đương nhiên tôi sẽ đi giải quyết, cậu về lớp học trước đi".
Ngay lúc này chuông vào tiết vang lên. Lữ Manh không biết tâm tư thiếu niên, thật sự tự mình đi về lớp học, trước khi đi còn nói một câu: "Đừng để Chương Linh thấy được ảnh chụp..."
Dương Minh Trạm: "......"
Lúc cô về tới lớp học, Lý Quyên cẩn thận mở miệng hỏi: "Cậu......không sao chứ?"
"Mình không có chuyện gì", Lữ Manh chỉ không nghĩ tới, hai năm, lúc gặp lại người quen lại là gặp trong tình huống thế này.
Lý Quyên cảm thấy như vậy mà gọi là không có chuyện gì? Tinh thần nhìn thế nào cũng thấy bất bình thường......
Đến giữa trưa, ở chỗ bảng tin, vài nữ sinh mặc đồng phục trường học cách vách đang đứng đó dán ảnh chụp.
Vừa dán vừa lớn tiếng nói: "Thực xin lỗi, chúng tôi nói hươu nói vượn, chúng tôi mới là kỹ nữ!"
Có thể nhìn ra, ảnh chụp chính diện khuôn mặt của các cô ấy, trên đó viết đầy các dòng chữ lớn bằng mực đỏ.
Hình ảnh này...cũng vi diệu quá đi.
Lữ Manh rất muốn đi xem náo nhiệt, nhưng còn chưa xác định được đây là do ai làm nên cuối cùng quyết định không đi qua. Nhưng mà ngay sau đó, có người gọi cô.
Quay đầu lại, thấy được thiếu niên nước mắt rơi đầy mặt.
Hốc mắt Lữ Manh đỏ lên.
Những người khác: "......"
Không đúng, thiếu niên xinh đẹp này không mặc đồng phục trường chúng ta! Trường hợp kia, vì sao có cảm giác đang xem một bộ phim thần tượng, nam nữ chính xa cách lâu ngày gặp lại...
Dương Minh Trạm vừa hay chạy tới: "......"
"Cậu trở về từ bao giờ? Vì sao không tới tìm mình?", thiếu niên xinh đẹp biểu tình khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói, "Nếu mấy tấm ảnh này không xuất hiện, có phải cậu cũng chẳng thèm nói cho chúng mình biết không?"
Trước mặt bao nhiêu học sinh của trường, mang người từ trước khác đến để mọi người vây xem là muốn bị chủ nhiệm giáo dục phê bình sao?
Lữ Manh chạy nhanh lại, lôi kéo thiếu niên xinh đẹp đi mất, để lại mọi người há mồm trợn mắt.
Cô kéo người tới góc khuất cầu thang không ai đi lại, ngay lập tức bị ôm chặt.
Lữ Manh cảm giác được thân thể cậu run rẩy, nhịn không được sờ sờ đầu thiếu niên: "Cậu không phải là khóc rồi chứ?"
Chương Đồ An mạnh mẽ ôm cô: "Tại sao không tới tìm mình, cậu rõ ràng biết......"
Lữ Manh không biết làm sao, tiếp tục xoa rối mái tóc của anh. Chương Đồ An lớn hơn cô một tuổi, nhưng cao hơn cô hẳn một cái đầu.
Lữ Manh thở dài một hơi: "Thật ra, hai năm trước mình vừa trở về".
Chương Đồ An khóc càng thảm hại hơn: "Rất xin lỗi......rất xin lỗi......"
Lữ Manh mềm lòng: "Không có việc gì, thật sự không sao mà".
Lữ Manh dịu dàng kéo người ra, lau nước mắt một chút, lại ôm một cái: "Không sao, không phải mình đã trở lại sao? Lời nói của ông ấy có chút tàn nhẫn, nhưng thực tế không có phạt mình".
Lúc này, cầu thang không có ai, hai người liền ngồi ngay trên bậc.
"Mình tìm cậu đã lâu, vậy mà tìm thế nào cũng không thấy......" khi nói chuyện, Chương Đồ An nắm lấy bàn tay Lữ Manh, nước mắt khó chịu lại không nhịn được rơi xuống. Ngón tay cô trước đây thon dài mềm mại nay đã trở nên thô ráp, "Cậu......"
"Đừng khóc", Lữ Manh nói đến chuyện này còn đặc biệt vui vẻ, "Thật ra trước đây mình còn chưa rõ ràng bản thân muốn cái gì. Trải qua hai năm rèn luyện, mình cảm thấy bản thân càng kiên định hơn rồi".
Lữ Manh sờ sờ đầu cậu: "Cậu trở về đừng nói với ba cậu mình ở đây. Hiện tại cuộc sống của mình khá tốt, hơn nữa ông của cậu đã trả lại tiền mừng tuổi cho mình, mình sẽ học tập để thi đại học thật tốt".
"Cậu đừng có khóc, nhìn xem bộ dáng của cậu này", Lữ Manh nói, "Thật ra mình đã đến trường học của các cậu nhìn qua rồi, mới có mấy năm thôi, cậu đã lớn lên đẹp trai thế này".
Chương Đồ An nhìn Lữ Manh như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở, nghẹn ngào nói: "Tại sao cậu một chút cũng không cao thêm vậy..."
Lữ Manh xấu hổ: "Không biết lớn nhỏ, cháu* không muốn sống nữa đúng không?"
Dương Minh Trạm đứng ở lối rẽ, nhìn chằm chằm hai người bên này.