Chiều cao tuyệt đối là điểm yếu của Lữ Manh.
Chương Đồ An, Chương Linh và cô, ba người cùng nhau lớn lên. Chương Đồ An và Chương Linh lớn hơn cô một tuổi, nhưng mà, xét theo bối phận, thì còn kém cô đấy nhé!!!
*Đoạn đầu mới vào mà để hai người xưng hô cô - cháu luôn thì mình thấy hơi gượng nên mới để là cậu - mình đó hehe, còn từ đoạn sau mình sẽ đổi lại theo vai vế.
Lữ Manh hỏi: "Linh Linh đâu? Lớn lên có cao không?"
Chương Đồ An trong nháy mắt rõ ràng ý tứ của Lữ Manh, ngập ngừng trả lời: "Chị ấy cao một mét sáu......"
Lữ Manh còn không hiểu rõ cậu hay sao: "Nói thật đi xem nào".
"Một mét bảy hai...", Chương Đồ An càng nói càng nhỏ, "Cô nhỏ, không cần quan tâm chuyện cao thấp gì đó. Sau này mỗi lúc cô nhỏ muốn nói chuyện, hai người bọn cháu sẽ ngồi xổm. Cô mãi mãi là cô nhỏ cao lớn uy vũ!"
Lữ Manh: "......"
Còn ngồi xổm, coi cô là bạo chúa, hay đang gián tiếp sỉ nhục cô vậy?
"Chờ cô vào đại học rồi nói, hiện tại còn đang trong thời kỳ ôn thi bị giám sát, không thể gây chuyện", Lữ Manh thở dài một hơi.
Chương Đồ An nhớ tới chuyện lúc trước, trong lòng áy náy: "Cô nhỏ..."
Lữ Manh vẻ mặt buồn thảm ngồi ở cầu thang, sau đó nhớ tới chuyện khác: "Làm sao cháu thấy được mấy tấm ảnh chụp kia?"
"Mấy cô gái đó dán cả ảnh ở trường chúng cháu", Chương Đồ an nói, "Dùng danh nghĩa của Linh Linh, nhưng Linh Linh không biết người họ nhắm vào là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-thich-anh-nhu-vay/211138/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.