Đại thiếu gia rốt cuộc cũng là người thường, mua quá nhiều, hai người đều ăn no, còn thừa hai cái đùi gà rán.
Nếu là trước đây, ăn không hết thì bỏ đi thôi.
Hiện tại do đã trải qua cái nghèo cái khổ, biết rằng có được thức ăn cũng không dễ dàng gì.
Lữ Manh thấy Dương Minh Trạm không ăn nữa, chuẩn bị để lại chỗ này, vì thế nói: "Nhà cậu có lò vi sóng không?"
Dương Minh Trạm chưa từng xuống bếp, nhưng chắc là có? Vì thế gật gật đầu.
"Cậu có thể mang về, buổi tối quay nóng là lại ăn được", Lữ Manh vừa nói vừa gói đồ ăn lại.
Sau đó đưa túi nilon đựng hai cái đùi gà cho Dương Minh Trạm.
Dương Minh Trạm không biết xuất phát từ lí do gì mà cũng nhận lấy.
Lúc trở về phòng học, Lý Hàng ngồi cùng bàn dựa vào tình yêu thương mãnh liệt với đồ ăn đã ngay lập tức nhìn thấy đùi gà rán trong tay Dương Minh Trạm.
"Đại thiếu gia, cậu mua cho tôi sao?", nói xong liền giơ tay muốn nhận.
Dương Minh Trạm rất bình tĩnh giơ cao: "Không phải cho cậu, đây là đồ ăn khuya của tôi".
Lý Hàng: "......Đại thiếu gia nhà cậu mà phải tự chuẩn bị cái này? Không phải cậu không ăn mấy thực phẩm rác rưởi sao...... Tôi nhớ lần trước hỏi cậu, cậu đều bảo không ăn......"
Dương Minh Trạm cất đùi gà rán, không để ý tới cậu ta.
Bên kia, Lữ Manh vừa về tới phòng học đã lập tức bị bao vây.
Mấy nữ sinh đều đang nhìn cô
"Làm sao vậy?", Lữ Manh cảm thấy kỳ lạ.
"Manh Manh, cậu cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-thich-anh-nhu-vay/211136/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.