" Gọi bác sĩ đi" giọng hắn lạnh lẽo cất lên
" Để... để tôi đi gọi" nữ y tá nghe xong liền luống cuống chạy đi
Hắn ôm cô đặt nhẹ nhàng lên trên chiếc giường bệnh trắng lòng vô cùng lo lắng. Không lâu sau Cố Diệp bước đến. Tay hắn kéo Trương Đông Thành ra ngoài rồi không ngần ngại đóng chặt cánh cửa phòng bệnh vào. Nửa tiếng sau Cố Diệp bước ra khỏi phòng
" Cô ấy không sao rồi lần sau chú ý đừng để cô ấy ăn phải hành tâ.."
Chưa kịp nói xong Cố Diệp đã bị hắn lạnh nhạt đẩy sang 1 bên để tiến vào phòng bệnh
" Trương Đông Thành tên khốn nạn" anh bực tức hét lớn
Nói xong anh bỏ đi mặc kệ tất cả. Đang ngồi trong phòng nghỉ của bác sĩ thì vang lên tiếng nói nhẹ nhàng của 1 người phụ nữ xinh đẹp
" Cố Diệp em mang cơm đến này"
" Ngọc Tuệ sao em lại đến đây" anh hết sức ngạc nhiên khi thấy cô
" Em mang cơm cho anh " nói rồi cô đưa ra hộp cơm tự tay làm
" Không cần vất vả vậy đâu chút nữa anh xuống mua tạm đồ lên ăn là được"
" Sao ăn mãi đồ ăn sẵn được không tốt cho sức khỏe"
" Bắt đầu lo cho anh từ khi nào thế" vừa nói anh vừa vòng tay ôm chặt lấy eo cô
" Thôi ăn đi cho nóng"
Hôm nay cô làm cá hồi áp chảo sốt cam, trứng cuộn và salad gà ăn cùng cơm trắng. Nhìn hộp cơm nóng hổi được cô cẩn thận trang trí thật khiến người ta ghen tị.
" Thế nào ngon không"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-muon-lam-nguoi-thay-the/1723782/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.