Sau khi tâm trạng của Ngọc Tuệ đã đỡ hơn cô cũng ngừng khóc anh mới hỏi lại
" Nói tôi nghe làm sao cô lại làm vậy cuộc đời còn dài mà"
" Anh không phải tôi anh làm sao hiểu được tôi đã phải chịu đựng những gì. Cuộc đời tôi cứ như 1 cái bóng của em gái."
" Nó luôn luôn được mọi người xem trọng luôn được mọi người bảo vệ còn tôi thì sao. Họ chưa bao giờ quan tâm đến cảm nhận của tôi tôi cũng muốn được như vậy mà" cô cười lạnh lẽo
Anh nhìn cô gái trước mặt mình cảm thấy cô thật cô đơn. Hơn ai hết anh hiểu cô đã trải qua quãng thời gian đó ấm ức và tủi nhục khi bị xem là cái bóng của em gái nó như thế nào. Nó là 1 thứ gì đó vô hình nhưng chỉ có những người từng trải qua cảm giác bị phân biệt đối xử như vậy mới biết nó khó chịu nhường nào.
" Nếu cô muốn khóc cứ khóc đi không cần phải cố chịu đựng làm gì"
Lời nói đó như đánh thẳng vào điểm yếu của cô. Cô ôm anh khóc, cô khóc như 1 đứa trẻ khóc cho sự chịu đựng của mình bao nhiêu năm qua.
Sau khi khóc xong cô liền đói bụng
" Cố Diệp tôi đói rồi anh có thể đưa tôi đi ăn không" cô ngượng ngùng nói
" Được thôi tôi cũng hơi đói rồi ở đây đợi tôi 1 lúc"
Anh ra ngoài lát sau mang vào phòng 1 bộ quần áo vào
" Đây là quần áo của tôi vì không có quần áo nên cô mặc tạm nhé"
Cô cầm lấy bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-muon-lam-nguoi-thay-the/1723775/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.