Trong lúc 2 người đang ăn thì ông bà Tô đã đến thăm con gái. Họ vô cùng bất ngờ khi giường bệnh của cô trống không.
" Bác sĩ bác sĩ đâu rồi" Tô lão gia lớn tiếng gọi
" Tô chủ tịch ngài có việc gì"
" Con gái tôi đâu"
" Cô Tô hôm qua còn nằm ở đây mà" vị bác sĩ khó hiểu nói
" Vậy con gái tôi đâu rồi" ông bực tức nói lớn
" Bệnh viện các người làm ăn kiểu gì mà 1 người trưởng thành biến mất mà không ai hay biết"
" Xin ngài bình tĩnh lại chúng tôi đang đi xem lại camera"
Lúc này 2 người cũng đã ăn xong khi quay lại bệnh viện họ nghe thấy tiếng cãi vã lớn tiếng ở phòng bệnh của cô
" Ở đấy có chuyện gì vậy" cô quay sang hỏi Cố Diệp
" Đi xem là biết ngay"
" 2 người tới đây làm gì" cô bước đến gần thì phát hiện người gây tiếng ồn là ba mẹ cô
" Ngọc Tuệ con đi đâu vậy làm ba mẹ lo lắm biết không" bà Tô đến cạnh cô nói
" 2 người về đi tôi không muốn gặp 2 người"
" Con nói gì vậy mình về nhà thôi"
" Tôi nói 2 người về đi" cô hét lớn nhưng vì vết thương vẫn chưa lành hẳn nên khá đau đớn. Cô lấy tay ôm lấy ngực
" Cẩn thận vết thương" anh lo lắng nói
" Cô ấy đã không muốn về thì đừng ép cô ấy 2 người về đi"
" Cậu có quyền gì mà xen vào việc tôi đưa con gái về"
" Anh ấy có quyền hay không tôi cũng không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-muon-lam-nguoi-thay-the/1723776/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.