Về phần Băng Thanh sau khi tỉnh dậy thì thấy Lâm Vũ Thiên đang nắm chặt tay cô.
" Chủ tịch làm phiền ngài giúp tôi rồi. Tôi rất cảm kích" cô vội rút tay lại nhưng bị anh nắm chặt hơn
" Vũ Băng Thanh sao em lại giấu anh chuyện em mang thai"
" Anh có thể bỏ tay ra không đau quá" cô xoa xoa bàn tay đã đỏ ửng của mình
" Em nói rõ cho anh"
" Được thôi nếu anh đã muốn biết. Tôi đúng là mang thai rồi nhưng nó không phải con anh"
" Nói dối"
" Sao tôi phải nói dối tôi mang thai 2 tháng rồi mà chúng ta đã ly hôn được 3 tháng. Anh không tự nghĩ đi à"
"Được vậy đi xét nghiệm" anh bế xốc cô lên
" Thả tôi ra.... thả tôi ra nghe không anh lấy quyền gì xen vào cuộc sống của tôi"
" Ngoan đi không anh mà tuột tay là em rơi xuống đất đấy. À nói cho em biết 1 chuyện anh chưa ký đơn ly hôn. Vậy chúng ta vẫn là vợ chồng đó" anh ghé sát vào tai cô thì thầm thuận thế cắn nhẹ vào tai cô
" Anh... vô sỉ"
" Anh chỉ vô sỉ với mình em"
Sau 7749 bước xét nghiệm thì
" 99,98% có cùng quan hệ huyết thống em nói sao về kết quả này"
" Tôi... tôi" cô ấp úng
" Tại sao phải giấu anh" anh ân cần hỏi
" Anh đi tìm cô ta đi đến đây làm gì anh đến để lấy đứa bé đi à. Tôi nói cho anh biết đây là con tôi không cho phép anh mang con tôi đi" cô uất ức vừa khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-muon-lam-nguoi-thay-the/1723773/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.