Sau khi lấy lại bình tĩnh cô liền bắt xe đi tới cao ốc Lục Thị, đứng trước cổng toàn nhà cao chọc trời cô có chút chần chừ, nơi này là nơi cô không muốn đi qua, hay bước vào vì đơn giản trong đó có anh
Bước đến quầy lễ tân, cô nhỏ giọng hỏi
"Chào cô"
"Chào cô, tôi có thể giúp gì cho cô ạ?"
"À....,tôi muốn gặp chủ tịch công ty..."
"Hả, ý chị là ngài Lục"
"Đúng vậy, tôi cần gặp Lục Nam Thần"
Cô lễ tân bắt đầu nhìn cô bằng ánh mắt dò xét kĩ càng từ trên xuống dưới
"Cô có hẹn trước?"
"Kh...không có" - cô dè dặt lên tiếng
"Xin lỗi, không hẹn trước tôi không thể giúp gì cho chị rồi"
Uyển Linh thất vọng đứng đó, cô không biết nên làm gì bây giờ, dù năn nỉ chỉ gặp anh một chút thôi sẽ rời đi ngay, nhưng kết quả nhận được vẫn là không thể
"Vậy tôi ra kia ngồi đợi được không?"
"Dạ được ạ,"
Cô lủi thủi đi lại ghế ở góc sảnh, ngồi đó chờ đợi anh xuống.Mỗi giây phút trôi qua với cô như ngồi trên đống lửa, cô biết anh sẽ không làm hại con nhưng cô sợ bé Thiên sẽ sợ khi làn đầu xa mẹ, sức khỏe không tốt không thể hoạt động mạnh, không biết ang mang con cô đi đâu, Uyển Linh rất nhớ cậu bé
"Nhìn xinh đẹp vậy mà lại đi bán thân cho đàn ông để kiếm tiền"
"Đến tận công ty tìm chủ tịch chắc là muốn níu kéo anh ấy rồi"
"Loại phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-muon-lam-nguoi-thay-the-chi/2656054/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.